Chương 12

Một tuần trôi qua, sợi dây trói buộc Dịch Nhữ cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

Cô là người biết phân rõ chuyện công việc và sinh hoạt, hoặc là nói, công việc đã giúp cô có thể tập trung và không đắm chìm vào những giấc mộng đáng sợ vào ban đêm nữa, thậm chí Dịch Nhữ còn chủ động tăng ca, sau mấy ngày làm việc với cường độ cao, cô còn cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều.

Nhưng Dịch Nhữ vẫn cảnh giác như cũ. Mỗi ngày sau khi tan sở, việc đầu tiên làm đều sẽ là kiểm tra camera giám sát, sau khi trở về nhà cũng sẽ không ăn uống bất cứ thứ gì, thậm chí còn đặt cảm biến không khí ở cửa chống trộm và cửa phòng ngủ nơi nhất định phải đi qua. Mỗi khi có người lạ tiến vào đều sẽ phát ra tiếng chuông báo động.

Cô còn cẩn thận đến gặp bác sĩ tâm lý, sợ rằng mình có thể mắc chứng hoang tưởng nặng hay gì đó. Bác sĩ định kê cho cô một số loại thuốc an thần nhưng cô lại sợ cảm giác ngủ quá sâu, nên bác sĩ đã khuyên cô cần phải tập thể dục nhiều hơn, thiền định và duy trì mối quan hệ xã giao với mọi người xung quanh.

Nhưng liên hệ với ai đây? Cô đã chia tay bạn trai ngay ngày hôm sau xảy ra vụ việc.

Nếu sự việc như thế đã xảy ra, việc chia tay trước khi mối quan hệ giữa hai người trở nên quá sâu sắc mới là quyết định đúng đắn nhất. Vì vậy, Dịch Nhữ lặp lại hành vi của mình vào hai năm trước: Cứng rắn nói lời chia tay, sau đó chặn, xóa và đổi số điện thoại.

Cô không thể nói chuyện này cho ai biết, lỡ như tên biến thái đó lại tìm thấy cô, rồi liên lụy đến người vô tội thì sao.

Về phần chữ viết trên người, cô đã thử nhiều cách để xóa sạch, nhưng những dòng chữ xiêu vẹo xấu xí đó dường như đã ăn sâu vào da thịt, dù có làm cách nào đi nữa thì cũng không thể rửa sạch được.

Cuối cùng, Dịch Nhữ tìm đến một tiệm xăm do một người phụ nữ mở, chỉ kéo ống quần lên một chút để lộ mấy chữ trên đùi. Bà chủ nhìn một lúc, cau mày nói rằng loại mực này quá đặc biệt, phải lấy nước tẩy từ nơi khác. Kêu cô để lại số điện thoại khi nào có hàng sẽ liên lạc.

Nhưng vào ba ngày sau, cô mất liên lạc với bà chủ, cửa tiệm đó cũng dời đi chỗ khác.

Dịch Nhữ luôn khiến bản thân bận rộn, ban ngày nỗ lực làm việc, buổi tối thì tìm thứ gì đó để khiến bản thân tập trung và tỉnh táo. Cô lại mua thuốc tránh thai, dù sao cơ thể này cũng là của cô.

Mọi chuyện tưởng chừng như đang diễn ra tốt đẹp nhưng lại bị phá vỡ rất nhanh sau đó.

Một tuần làm việc bận rộn khiến Dịch Nhữ vô cùng kiệt quệ.

Vừa nhìn thấy chiếc giường đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, muốn ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng cô không dám ngủ trong phòng, thay vào đó cô tìm một quán cà phê yên tĩnh và ngủ ở một góc đầy nắng suốt buổi trưa.

Trên đường về, cô nhận được một tin nhắn.

[Tại sao bé cưng mệt mỏi như vậy mà không chịu về nhà ngủ, đang trốn tránh ai thế?]

Dịch Nhữ như bị sét đánh ngay lập tức, cả người run rẩy cứng đơ tại chỗ, sức lực như bị rút cạn. Một lúc lâu sau, ngón tay run rẩy muốn gọi lại, hỏi người bên kia là ai, nhưng không đủ tiền điện thoại.

Dịch Nhữ không có nhiều tiền tiết kiệm, tiền thuốc tránh thai và tiền thuê hai căn nhà khiến cô không thể thuê thêm nhà nữa, nhưng cô lại không dám quay về ngủ.

Dịch Nhữ đi về phía bờ sông, vừa đi vừa nghĩ mình cần phải chuyển sang nơi khác ngay lập tức.

Cuối tháng vừa nhận được lương cô sẽ từ chức, nếu không phải do dì nợ tiền thuốc men chưa trả và tiền lương hậu hĩnh cho thực tập sinh thì cô đã rời đi từ lâu rồi.

Bình luận

Để lại bình luận