Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vừa lúc sờ được đôi tai không an phận trên đầu mình.

Vân Bạch mím môi, đưa tay dùng sức ấn mạnh xuống, đem hai lỗ tai nhỏ đè trở về, đầu tóc hơi rối , anh cũng mặc kệ rồi bước ra khỏi phòng ngủ

Nhìn Quý Hạ bưng đĩa trong tay, đặt trên bàn.

Khóe môi Vân Bạch khẽ nhếch lên, trên môi lộ ra một lúm đồng tiền.

Thiếu niên từ phòng ngủ bước ra với khuôn mặt thanh tú, mái tóc mềm mại được chăm chút khéo léo, tuy rằng Quý Hạ đã cài nút áo cho anh, nhưng đại khái vì chịu ảnh hưởng liên quan đến mèo, cho nên dù ăn mặc ngay ngắn, trên người anh vẫn mang theo một hơi thở lười biếng.

Thật là làm cho người ta không chịu nổi.

Bình thường lúc làm mèo cũng làm người khác không chịu nổi…

“Hạ Hạ” Lúc giọng nói lạnh lùng của anh cất lên, giống như đang làm nũng, một đôi mắt mèo ẩm ướt nhìn cô thật ngoan ngoãn.

Quý Hạ bất giác ho nhẹ một tiếng, đưa tay về phía anh: “Lại đây ăn cơm ”

Vân Bạch đi tới, rũ mắt nhìn xuống đồ ăn trong đĩa.

Thịt gà và thịt bò còn lại trong nhà được xào với rau, thêm gia vị, mang theo màu hổ phách nhạt tỏa sáng.

Còn có trứng chiên và thịt xông khói , bên cạnh là súp rau có hơi nóng.

Thơm quá.

Vân Bạch chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống

Anh có chút không quen dùng đũa, nếm thử thử một chút ngoan ngoãn chuyển qua thìa, ăn thức ăn trên đĩa với một chút khó chịu, thỉnh thoảng nhấm nháp súp rau, nhưng đối với món chính anh không có hứng thú.

“Đầu lưỡi mèo sợ nóng, uống cẩn thận kẻo bị bỏng.”

Quý Hạ nói xong câu này, chỉ thấy Vân Bạch đang ngậm thìa trong miệng hít thở hai hơi, rõ ràng là anh đã bị bỏng rồi.

Vân Bạch đang thở ra hơi nóng , bên cạnh có thêm một cốc nước ấm.

Cầm cốc lên, uống một hớp nhỏ, ngẩng đầu nhìn Quý Hạ, hai lỗ tai nhỏ trên đầu, vô thức đẩy ra ngoài.

Thật sự quá đáng yêu.

Quý Hạ nhìn lỗ tai của mèo con, có chút ngứa tay, gượng gạo nhìn sang chỗ khác, tự nhủ không được nhìn chằm chằm người ta như một bà cô xa lạ, một bên mở miệng:

“Cũng không biết anh thích món gì, ăn thử xem có hợp khẩu vị không.”

“Thích đồ ngọt.” Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm hơi nhút nhát, lỗ tai run rẩy hai cái.

“Thích bánh ngọt do Hạ Hạ làm.”

Đôi mắt thiếu niên hơi sáng, bộ dáng ngượng ngùng này làm cho Quý Hạ nhịn không được cong môi dịu dàng, đưa tay xoa xoa đầu Vân Bạch rất tự nhiên.

Sau khi xoa lỗ tai nhỏ cùng sợi tóc mềm mại, Quý Hạ mới phản ứng lại, động tác như vậy có phải hơi thất lễ hay không.

Quý Hạ từ trước đến nay đều là tiểu thư khuê các, sống khép kín và cư xử tốt, từ chối sự sắp xếp của người trong nhà, ra ngoài làm chuyện mình thích, đối với cô mà nói là một bước tiến lớn.

Chẳng qua không nghĩ tới không thể chống lại sự đáng yêu của mèo nhỏ.

Nhịn không được duỗi tay ra.

Trên mặt Quý Hạ có chút cáu kỉnh, cô muốn rút tay về.

Vân Bạch bị sờ thành thói quen .

Ở trong nhà Quý Hạ, Quý Hạ cũng thích đôi tai bông xù của anh.

Lúc nào cũng nhéo, xoa, hôn, giờ lại thấy Quý Hạ xoa tai, anh không cảm thấy khó chịu một chút nào.

Ngay cả cái đầu cũng chủ động đưa vào lòng bàn tay Quý Hạ, mềm nhũn cọ cọ.

Quý Hạ sững người lại, nhưng thấy bộ dạng quen thuộc của anh, Quý Hạ cũng để cho biểu hiện của bản thân không cần cứng ngắc như vậy nữa, thu tay về.

Cô nói có chút nghiêm túc: “Sau này không thể tùy tiện cọ vào người lạ làm nũng như vậy, có một số người xấu sẽ bắt cóc mèo đó. ”

Vân Bạch chớp chớp mắt đôi mèo màu hổ phách, nhìn bàn tay Quý Hạ rời đi, có chút ủy khuất nhìn cô.

“Giống như lúc tôi làm nũng, Hạ Hạ ôm tôi trở về?”

Khụ khụ khụ…

Ôm mèo về nhà loại chuyện này làm sao có thể xem như bắt cóc được…

“Chỉ để Hạ Hạ bắt cóc thôi” Vân Bạch mở miệng, đưa tay túm lấy góc áo của Quý Hạ, đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì đó, anh lại mở miệng: “Hạ Hạ chỉ bắt cóc mình tôi có được không? Không có mèo nào tốt hơn tôi đâu.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận