Chương 12

Lãnh Nhược Băng nhiều lần nhẫn nhịn, kìm nén lửa giận, vì báo thù cô tạm thời không thể đắc tội với anh.
Cô không biết vẻ giận dữ và độc đoán của mình quyến rũ đến mức nào, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hơi đỏ lên, đôi mắt to đẹp ngấn nước vì tức giận, bờ vai nhô lên mạnh mẽ. Đó là một chất kích thích có thể gây chết người.
Nam Cung Dạ không thể chịu đựng được nữa, anh ôm cô vào lòng, bắt đầu hôn lên mặt và cổ cô. Anh không bao giờ hôn môi phụ nữ bởi anh cảm thấy miệng phụ nữ bị nhiễm sự dối trá, không hợp để hôn.
Đây là lần đầu tiên ở gần một người đàn ông lại còn thân mật như vậy, điều này khiến Lãnh Nhược Băng cảm thấy khó chịu, theo bản năng muốn tránh né, thân thể cũng trở nên cứng ngắc.
Biểu hiện của cô khiến Nam Cung Dạ rất bức xúc: “Cũng không phải lần đầu còn giả bộ gì nữa?”
“…” Lãnh Nhược Băng nghiến răng nhìn anh không nói lời nào, nếu không phải là bất đắc dĩ, giờ phút này nhất định cô đã giết anh.
Nam Cung Dạ không chút thương hại, sự thô lỗ xông vào cơ thể cô.
Vào khoảnh khắc đó, cuối cùng anh cũng biết liệu cô có phải là lần đầu hay không. Cô thực sự là lần đầu, rất sạch sẽ!
Nam Cung Dạ sững sờ một lúc, cúi đầu nhìn người phụ nữ phía dưới, cô đang cắn chặt môi dưới cố gắng chịu đau, sắc mặt có chút tái nhợt. Trái tim anh như bị lông của chim khổng tước cọ nhẹ, đột nhiên run lên.
Anh không biết tại sao đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, từng chút một tách môi cô khỏi kẽ răng.
Tuy nhiên tất cả những điều này không liên quan gì đến tình yêu, có lẽ chỉ là sự thương hại nhất thời của con người.
Dù biết cô là lần đầu nhưng anh vẫn mặc kệ cô khóc nức nở, cưỡng bức cô mấy lần, điên cuồng như dã thú cả đêm. Anh đã cô đơn hai năm rồi cho nên sẽ không lương thiện mà bỏ qua cho sủng vật anh mới mua.

Một đêm này, Nhược Băng cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ không tìm được bến đỗ, trôi dạt một cách bơ vơ đã vậy còn bị sóng đánh hết lần này đến lần khác, chẳng biết làm gì ngoài cam chịu.
Rạng sáng, cuối cùng cô cũng được giải thoát khỏi những cơn điên cuồng rồi chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi. Mặc dù ngủ rất sâu nhưng lông mày của cô vẫn khóa chặt, dường như có một nỗi buồn sâu thẳm nào đó không thể lý giải.
Cô ngủ không yên, dòng suy nghĩ của cô lại trôi về cái đêm khủng khiếp mười năm trước, ngọn lửa rực cháy.
Mười năm trước, cô là một cô công chúa nhỏ hạnh phúc, tuy mẹ cô đã qua đời sau khi sinh nhưng ba cô vẫn rất mực yêu thương, cưng chiều như ngọc.
Ba cô quản lý một công ty xây dựng nổi tiếng và đã xây dựng nhiều tòa nhà lớn đẳng cấp quốc tế. Dù khối tài sản của gia đình cô không thể so sánh với những người giàu có hàng đầu ở Long Thành nhưng chắc chắn cũng đủ để những người bình thường tiêu xài hoang phí cả đời.
Mười năm trước, cô không được gọi là Lãnh Nhược Băng mà có một cái tên ấm áp và ngọt ngào, Giang Noãn Tâm.
Khi cô mười tuổi, ba cô kết hôn với người mẹ kế tên là Giản Thu, còn có một người chị kế mười hai tuổi, Giản Sơ Yên sống với Giản Thu trong gia đình họ Giang. Lãnh Nhược Băng không biết Giản Thu có điều gì đặc biệt đã hấp dẫn ba cô để ba cô kết hôn với một người phụ nữ phiền phức như vậy. Nhưng cô cũng là người hiểu chuyện nên cô tôn trọng quyết định của ba và gửi một lời chúc phúc chân thành. Trước đó, vì thương nhớ mẹ cô mà ba cô mãi không tái hôn, giờ ông ấy đã tìm lại hạnh phúc cô hẳn nên ủng hộ ba.
Nhưng không ai nghĩ rằng khoảnh khắc nghênh đón mẹ con Giản Thu vào cửa chính là rước hai con rắn độc về nhà.
Bọn họ ngấm ngầm hạ độc ba cô trong thời gian dài khiến sức khỏe của ông ấy ngày càng giảm sút, phải giao phần lớn công việc của công ty cho trợ lý Lạc Hành, dần dần Lạc Hành đã gần như nắm được toàn bộ huyết mạch của công ty.

Bình luận

Để lại bình luận