Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Còn dám cắn!” Giang Âm không thèm để ý đến vết thương của hắn mà tiến tới túm lấy Kiều Sơ Vũ.

Tóc cô rất dài, hắn dễ dàng nắm được kéo ra sau.

Vừa rồi nhận một cái tắt mặt đau tới nỗi trước mắt Kiều Sơ Vũ đều là mây mờ mù mịt, lại bị đau đớn do da đầu bị kéo căng làm tỉnh lại. Đôi mắt vốn trong veo xinh đẹp hiện tại phủ một tầng sợ hãi cùng loảng loạn bị ép đối mặt với ánh mắt sắc bén của Giang Âm.

Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, giống như nhấn chìm Kiều Sơ Vũ vào trong nó.

Cô muốn giãy ra nhưng tay chân đều bị trói chặt, đầu bị hắn giữ ép buộc ngước nhìn lên.

“Đau….” Cuối cùng cũng chỉ có thể rên rỉ một tiếng phản kháng.

“Biết đau còn dám cắn người?” Giang Âm không có ý định bỏ tay ra: “Còn không biết điều, tôi sẽ giết em.”

Ánh mắt Giang Âm cho cô biết, hắn thật sự có thể giết chết cô.

Nhưng Kiều Sơ Vũ cũng không phải thật sự là cừu nhỏ dễ bắt nạt, cô nén lại hoảng hốt trong lòng, liều mạng nhìn lại Giang Âm: “Vậy giết đi…”

Dù sao trên đời này cô cũng không còn người thân.

Chỉ đáng thương cho cún nhỏ còn đợi cô quay trở về.

“Phụt… ha ha…” Giang Âm không tức giận, ngược lại cười lên vui vẻ. Hắn dùng một lực mạnh ném Kiều Sơ Vũ, khiến đầu cô va mạnh vào cạnh tường; “Em còn chưa dám tưởng tượng ra cách “chết” là thế nào đâu.”

Nói rồi liền đứng dậy kéo quần lên. Nắm lấy đầu dây thừng đang trói cô, kéo lê Kiều Sơ Vũ trên sàn.

Ngoài lành lang cách 3 m lại có một vệ sĩ đứng.

Dường như họ đã quá quen thuộc với cảnh này, còn không thèm để cảnh tượng bi thảm trước mặt vào trong ánh mắt.

Giang Âm kéo cô hết chiều dài hành lang, rồi lại thô bạo trực tiếp đạp Kiều Sơ Vũ giống như đạp một quả bóng lăn xuống. Làn da vốn trắng ngần như đậu phũ, hiện tại loang lổ máu tươi cùng những vết thâm tím. Đầu cũng bị đập chảy khiến máu tươi thấm đẫm mái tóc dài xinh đẹp.

Người con gái vốn thanh cao, thơm tho hiện tại trở nên cùng cực.

Hắn một đường như vậy lôi Kiều Sơ Vũ xuống dưới tầng hầm, mở ra một cảnh cửa sắt.

Cảnh tượng bên trong khiến Kiều Sơ Vũ không nhịn được mà muốn nôn mửa.

Một cô gái được trói bằng dây xích sắt rất lớn không ngừng nâng lên hạ xuống, bên dưới là vô vàn những con cá sấu khổng lồ đang há miệng chờ đợi. Mỗi lần sợi dây xích thả xuống, chúng lại cắn đi vài miếng thịt. Mùi hôi của thú vật cùng mùi máu người kinh tởm lan tràn trong không khí.

“Nhìn!” Giang Âm đạp mạnh vào bụng Kiều Sơ Vũ, ép cô phải nhìn cảnh tượng đáng sợ kia.

“Đừng… đừng mà.” Kiều Sơ Vũ đến mắt còn không dám mở, mặc kệ làn da bị ma sát mà bò sát vào một góc.

Mặc dù không phải tiểu thư quyền quý, cành vàng lá ngọc nhưng ít nhiều Kiều Sơ Vũ được nuôi dưỡng rất tốt, đương nhiên chưa từng thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy. Nước mắt vừa rồi gắng sức nuốt ngược vào trong lại càng rơi nhiều.

“Mở mắt ra, đừng để tôi phải móc đôi mắt xinh đẹp của em ra” Giang Âm đương nhiên không quan tâm đến Kiều Sơ Vũ khổ sở.

“Đừng… thật đáng sợ… Đồ điên… đồ quái vật…” Kiều Sơ Vũ nhìn rõ ánh mắt tuyệt vọng của cô gái bị trói trên đó nhìn về phía mình. Nơi này giống như địa ngục, tra tấn cuồng bạo về cả tinh thần lẫn thể xác người rơi xuống.

“Tôi hỏi em, em muốn “chơi” cùng tôi, hay “chơi” cùng chúng?”” Nói rồi hắn đẩy Kiều Sơ Vũ đến sát lan can, để cô nhìn thấy những cái miệng đỏ lòm đang há to chờ đợi thịt sống.

Lúc này vừa hay xích sắt hạ dần xuống.

Một con cá nhanh nhẹn kéo đứt một miếng thịt lớn trên người cô gái kia.

Cô ấy đau đớn mở to miệng nhưng không phát ra tiếng.

“Thật đáng thương, lưỡi cũng bị cắt đi rồi.” Giang Âm kéo Kiều Sơ Vũ ngẩng mặt lên.

Nơi vốn là vị trí của cái lưỡi, hiện tại đã trở nên trống không.

Hắn biết rõ cô sớm đã bị dọa tới hồn vía lên mây, liền quay người Kiều Sơ Vũ lại, lần nữa lấy ra dương vật lớn gồ lên trong lớp quần.

Bình luận (0)

Để lại bình luận