Chương 12

Hiệu quả cách âm của phòng bao vô cùng tốt.

Hắn ôm người dậy, đem đầu cô ấn ở trong lòng ngực mình, không cho người khác nhìn vào phát giác ra dị thường, dọc theo đường đi giám đốc cũng mấy người quản lí đích thân ra tiễn, khách khí mở cửa xe giúp hắn , ngồi vào xe chạy đến khách sạn .

Tới phòng khách sạn , Bạch Dương quần lót mới dùng để lấp kín miệng rút ra.

Đó là quần lót của hắn.

Tiêu Trúc Vũ đã không còn sức lực để khóc nữa, đem cô dặt vào bồn tắm lại lau sạch sẽ gương mặt dính đầy dầu mỡ, ngay cả bên trên áo hoodie đều tràn ngập mùi hương đồ ăn , màu vàng đỏ của gia vị dầu mỡ dính lên vải dệt màu trắng thập phần rõ ràng, hắn đơn giản cởi áo, để trần nửa thân trên mà tắm rửa cho cô.

Tiểu ngốc tử thần chí đã không rõ ràng nữa, thời điểm không động đậy vung vẩy đích xác rất ngoan, trừ bỏ thường thường sẽ rơi vài giọt nước mắt nhìn vô cùng đáng thương, quả thực một tính nô hoàn mỹ , xinh xắn như búp bê Tây Dương.

Phía dưới bị hắn thao lạn, không bôi thuốc không được.

Đầu Bạch Dương có chút đau , kêu bác sĩ tới thì không ổn, nhìn tình trạng này thì hai chữ cưỡng gian khắc được trên trán hắn vô cùng rõ ràng .

Hắn lên mạng tìm kiếm , tìm ra mấy loại thuốc ghi ra giấy phó thác cho quản lí khách sạn mua thuốc giúp, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của hắn, vô cùng lạ lẫm với mấy loại thuốc này, cho nên một hơi ghi hơn mười loại vì hắn không biết loại nào mới phù hợp với trường hợp này đây, dứt khoác mua hết .

Tiêu Trúc Vũ bị đau mà hơi tỉnh miệng vẫn khóc nghẹn ngào, ngón tay dính thuốc mỡ chọc tiến vào hạ thể, đem đau đớn kích thích ra, cô ô a khóc lớn, giọng như quỷ khóc sói gào, phảng phất như bị ủy khuất vô cùng.

Vốn là người dễ mất khống cũng không kiên nhẫn , hắn nang tay bóp chặt cổ cô.

“Còn khóc có tình tôi bẻ gãy cổ em không hả ?!”

“Ô nôn, hư, người xấu.” mặt cô nghẹn đỏ bừng, nước mắt tích lũy đong đầy trong hốc mắt , môi hồng nũng nịu, gian nan phun ra lời nói.

Bạch Dương ném thuốc mỡ trong ta đứng dậy, thân trên của hắn trần trụi, thân mình không gầy, ngược lại là có từng khối cơ bắp rất cường tráng, cùng so sánh, thân mình nhỏ yếu của cô giống như con chim cút, đau chỉ dám nắm lấy chăn màn oa oa khóc lớn, mới vừa tắm rửa xong, đầu tóc còn ướt dầm dề dính vào đầu vai tròn trịa .

Mà cô vừa khóc, thì hắn liền cứng.

Mẹ nó thật là phiền chết .

Bạch Dương nhắm hai mắt, cái trán gân đều cũng nổi lên rồi, nốt ruồi lệ chí dưới mắt cũng vì mặt mày nhăn nhó mà cũng thay đổi vị trí, thật sự nhịn không được nữa,bắt lấy tay cô ấn đến dưới háng, cách quần mà xoa nắn gần trăm lần vẫn không làm tiểu huynh đệ hắn mềm xuống được.

“Há mồm!”

Hắn nghĩ tay không làm hắn không bắn được, vậy thì đem dương vật nhét vào miệng cô , lập tức sẽ có cảm giác thoải mái lan tràn khắp cơ thể, nhân tiện có thể lấp kín tiếng khóc phiền chết đi được này.

“Không cần, tôi không cần.”

“Em có quyền nói không cần sao? em còn dám cùng lão tử tranh luận, đồ vật này liền nhét vào tiểu bức của em.”

Ký ức bị thao đau rõ ràng trước mắt, biết rõ hắn trong miệng nhắc đến tiểu bức, là đang nói đến địa phương đi tiểu của mình.

Miệng Tiêu Trúc Vũ lại bẹp xuống, mắt thấy cô lại muốn khóc, Bạch Dương hướng cô vươn tay cao, ngũ quan hung thần dữ tợn, như căm giận ngút trời: “Tôi nói em há mồm!”

Thấy hắn nâng tay như muốn bạt tai cô, Tiêu Trúc Vũ theo phản ứng bản năng mà bị dọa , khóc lóc nghe lời hé miệng.

Tính vật màu nâu cứng rắn lập tức lấp đầy tiến vào miệng cô.

Còn chưa tận hưởng được cảm giác thoải mái thao thâm hầu, điện thoại di động trong túi liền vang lên.

Hắn lấy ra, nhìn thoáng qua màn hình, cảnh cáo nhìn chằm chằm thiếu nữ còn đang buồn khóc , như hoa lê trong mưa, một đóa hoa nở rộ bị hắn tàn nhẫn để ở dưới háng.

Bình luận

Để lại bình luận