Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Sẽ Luôn Tin Tưởng Em
Dự đoán của Tô Luyến không hề sai.

Nàng thật sự đã nằm liệt giường ba ngày trời.

Tô Trạch lấy lý do nàng bị cảm nặng, xin cho nàng nghỉ học bốn ngày. Trong ba ngày đầu tiên, Tô Luyến gần như không bước xuống giường. Ăn cơm có Tô Trạch đút, tắm rửa thì được Tô Trạch bế vào phòng tắm, sau đó… “lau rửa sạch sẽ” cho nàng.

Người đàn ông đó thật sự không lúc nào là không khiêu khích Tô Luyến. Nếu không phải đêm đầu tiên Tô Luyến bị làm đến ngất đi rồi phát sốt, Tô Trạch lo lắng vô cùng, vội tìm bác sĩ gia đình đến kiểm tra, phát hiện hạ thể nàng bị rách nhẹ , trước khi vết thương lành lại không nên “vận động kịch liệt”, Tô Luyến không chút nghi ngờ, mình sẽ bị Tô Trạch ăn sạch sẽ đến không còn mẩu xương nào.

Gã đàn ông mới vừa được khai trai, đúng là đáng sợ thật.

Cơ mà, nhìn cái dáng vẻ thuần thục trên giường của Tô Trạch, bảo hắn là xử nam, Tô Luyến thật sự không tin lắm.

Nàng đối với chuyện này cũng không để tâm lắm. Dù sao nàng cũng đâu phải xử nữ thật sự.

Nhưng Tô Trạch thì lại rất kiên trì bảo vệ “trong sạch” của mình.

“Trừ Quyến Luyến ra, mấy người phụ nữ khác đối với anh mà nói, khác gì khúc gỗ đâu. Anh có đi ngang qua, cũng lười nhìn.”

Tô Trạch ôm Tô Luyến vào lòng, tham lam hít hà mùi hương sữa tắm thơm ngát trên người thiếu nữ.

Lời ba hoa của Tô Trạch, làm Tô Luyến buồn cười.

“À đúng rồi anh trai, ngày mai em muốn đến trường.”

Nhân lúc tâm trạng Tô Trạch đang tốt, Tô Luyến vội vàng đưa ra yêu cầu.

“Ngày mai?”

“Vâng.” Tô Luyến gật đầu như gà mổ thóc.

“Ngày mai là thứ Sáu, rồi đến cuối tuần, cũng không kém một hai ngày này.” Tô Trạch nhíu mày.

“Em chờ đến thứ Hai tuần sau rồi đi học không tốt sao?”

Tô Luyến nhìn ra được, Tô Trạch không muốn nàng ngày mai đi học.

Nguyên nhân nàng cũng biết. Nhưng chính vì như vậy, nàng mới càng phải đi.

Nghĩ đến đây, Tô Luyến quay đầu lại, nhìn Tô Trạch đang gối đầu lên hõm vai mình.

“Nhưng mà, em nghỉ ba ngày rồi, tồn đọng cả đống bài tập.”

“Bài tập có thể làm bù. Em làm không xong, thì mang về đây anh viết cho.”

“…” Tô Luyến nghẹn họng. Nhưng nhìn biểu cảm của Tô Trạch, không giống như đang nói đùa.

Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên mềm giọng, làm nũng.

“Anh traiiiii, em muốn đi học mà. Nghỉ mấy ngày rồi, em sợ không theo kịp bài vở.”

Lời này của Tô Luyến nửa thật nửa giả.

Trước khi yêu Tiếu Nghị, thành tích của nàng chưa bao giờ rớt khỏi top 3. Nhưng từ khi yêu đương, thứ hạng của nàng rớt xuống tận ba mươi mấy.

Sự thay đổi này Tô Trạch không phải không chú ý tới, nhưng với quan hệ cứng nhắc trước kia của hai anh em, hắn có muốn quan tâm cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Làm sao hắn ngờ được, Tô Luyến là vì yêu đương…

Khi hai từ “yêu đương” xẹt qua đầu, ánh mắt Tô Trạch lập tức trở nên nguy hiểm.

Tô Luyến lại không chú ý, nàng vẫn đang nghĩ cách thuyết phục Tô Trạch.

“Anh trai, làm ơn đi mà… Ngày mai cho em đi học lại nha? Anh trai…” Nàng lay lay cánh tay hắn.

“Thật sự là vì muốn đi học, muốn nghe giảng… chứ không phải là muốn đi gặp thằng nhãi đó?”

Ngay khi Tô Luyến tưởng mình sắp phải từ bỏ vì sự im lặng kéo dài của Tô Trạch, thì lại đột nhiên nghe hắn hỏi một câu như vậy.

Tô Luyến sững sờ.

Mãi đến khi nhìn thấy biểu cảm âm trầm như mây đen vần vũ của Tô Trạch, nàng mới bừng tỉnh.

Hóa ra… Tô Trạch là đang ghen?

Thấy Tô Luyến mãi không trả lời, sắc mặt Tô Trạch càng đen hơn.

“Em…”

“Phụt.”

Tô Luyến không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Lần này, Tô Trạch không chỉ là sắc mặt khó coi nữa.

May mắn, ngay trước khi Tô Trạch sắp bùng nổ, một câu nói của Tô Luyến đã lập tức vuốt phẳng trái tim đang cuồng loạn bất an của hắn.

“Anh trai nghĩ đi đâu vậy?” Tô Luyến che miệng, cố gắng để khóe môi mình không nhếch lên quá lớn, quá đắc ý.

“Em đến trường, là để tìm thời gian nói lời chia tay với Tiếu Nghị. Anh đừng lo lắng.”

Điều này giống như một cái bánh từ trên trời rơi xuống. Tô Trạch bị niềm vui bất ngờ này đánh trúng, cả người như nổ pháo hoa, nhất thời không phản ứng kịp.

Hắn vốn còn tưởng rằng, muốn khuyên Tô Luyến chia tay, sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Không ngờ, thiếu nữ lại tự mình nói ra chuyện này.

Thấy biểu cảm nghiêm túc của Tô Luyến, không giống đang nói đùa, một lúc lâu sau Tô Trạch mới run giọng xác nhận:

“Thật sao?”

“Thật hơn cả vàng.” Tô Luyến giơ ba ngón tay lên. “Nếu anh không tin, em có thể thề…”

Lần này đến lượt Tô Trạch bịt miệng Tô Luyến lại.

“Không cần, Quyến Luyến không cần thề.” Tô Trạch áp môi mình lên vành tai nhạy cảm của Tô Luyến, giọng nói khàn đặc.

“Anh tin em. Sẽ luôn luôn tin tưởng em.”

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào nơi mẫn cảm, làm Tô Luyến nhịn không được run rẩy. Nhưng so với sự rung động của cơ thể, thứ mãnh liệt hơn chính là sự rung động của tâm hồn.

Tô Trạch hôn lên má Tô Luyến.

Hắn ban đầu không chú ý đến sự khác thường của nàng, cho đến khi đôi môi lướt qua làn da mát lạnh, sau đó, đầu lưỡi nếm phải… vị mằn mặn.

Tô Trạch đột ngột mở mắt ra, lúc này mới phát hiện, trên mặt Tô Luyến không biết từ khi nào đã đẫm nước mắt.

“Quyến Luyến, sao vậy?” Tô Trạch luống cuống tay chân.

“Đừng khóc, đừng khóc… Nếu em không thích anh hôn, anh sẽ không hôn nữa… Em ngàn vạn lần đừng khóc, cô gái ngoan, không khóc…”

Tô Trạch ôn tồn an ủi, nhưng không khó để nghe ra sự bất an và áy náy trong giọng nói.

Tô Luyến nhìn người đàn ông đang mất hết vẻ tinh anh thường ngày, nhưng vẫn đẹp trai đến mức làm người ta tim đập loạn nhịp, nàng lắc lắc đầu.

Tô Trạch không hiểu ý nghĩa của cái lắc đầu đó, đang định nói tiếp, thì ngón tay của Tô Luyến đã đặt lên môi hắn, chặn lại.

Dưới cái nhìn đẫm lệ mông lung của thiếu nữ, người đàn ông im bặt.

Khi Tô Luyến rút ngón tay ra, thứ thay thế nó, là đôi môi mềm mại, ngọt ngào của nàng.

Gắn kết chặt chẽ, không chừa một kẽ hở.

Tô Trạch cả người vẫn còn trong trạng thái đơ cứng, vì đây là lần đầu tiên sau ba ngày qua, thiếu nữ chủ động thân mật với hắn.

Mãi đến khi môi Tô Luyến rời đi, Tô Trạch vẫn như một khúc gỗ, cứng ngắc ở đó.

Nhưng Tô Luyến vốn không cần Tô Trạch đáp lại. Nàng chỉ vùi cả người vào lồng ngực ấm áp của hắn, hít hà mùi hương nam tính sạch sẽ, làm người ta an lòng.

“Anh trai, cảm ơn anh.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận