Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Đi gặp bác sĩ sao ạ?”
Thời An ngẩng khuôn mặt bầu bĩnh lên, đôi mắt long lanh ngập nước. Cô bé biết rõ “đổi gió” chỉ là cái cớ. Sự biến đổi kỳ quái này khiến cô lo sợ.
“Vậy… người ta có coi em là quái vật không anh? Em cứ lúc to lúc nhỏ thế này…”
Giọng nói non nớt run rẩy, chứa đựng nỗi bất an sâu sắc. Lục Thời Gia đau lòng, anh vươn tay ôm trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ thơm mùi sữa của cô mà hít hà.
“Nói bậy. Ai dám bảo em là quái vật? Em là bảo bối, là tâm can của anh. Dù em là bà lão 80 tuổi hay đứa trẻ lên 3, anh vẫn yêu em nhất trên đời. Bánh ngọt nhỏ có muốn đi chơi biển không? Đi máy bay riêng của anh nhé?”
Thời An suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu cái rụp, hai cánh tay mập mạp ôm chặt cổ anh: “Em đi! Chỉ cần ở bên cạnh anh trai là được.”
Tối hôm đó, sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc cho Tống Dương và tắt hết mọi thiết bị liên lạc, Lục Thời Gia đưa cô lên chuyên cơ riêng. Anh muốn một thế giới chỉ có hai người, tách biệt hoàn toàn với những xô bồ ngoài kia.
Nhưng tai nạn ngọt ngào vẫn luôn rình rập.
Mười giờ đêm, khi máy bay đang lướt trên những tầng mây êm ái.
Trong khoang nghỉ ngơi sang trọng của chuyên cơ, “Bánh ngọt nhỏ” đang ngủ say bỗng cựa quậy. Ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên cơ thể cô bé đang dần kéo dài ra, những đường cong nảy nở, lấp đầy bộ váy ngủ trẻ con chật chội.
Thời An 17 tuổi đã trở lại.
Cô mở mắt, hàng mi cong vút rung rinh. Thấy Lục Thời Gia đang nằm cạnh, chống tay nhìn mình chăm chú, cô mỉm cười, nụ cười của một đóa hoa hồng chớm nở, vừa ngây thơ vừa quyến rũ chết người.
“Anh trai… lại không ngủ được ạ?”
“Ừ, nhìn em ngủ cũng đủ no rồi.” Lục Thời Gia vuốt ve gò má mịn màng của cô.
“Anh dỗ em ngủ đi.” Cô chui tọt vào lòng anh, cọ cọ bộ ngực mềm mại vào lồng ngực rắn chắc của anh qua lớp áo sơ mi mỏng.
Lục Thời Gia thở hắt ra, tay anh bắt đầu vỗ về tấm lưng trần của cô. Môi anh ghé sát vào vành tai nhỏ nhắn, thổi nhẹ một luồng hơi nóng hổi.
“Anh trai kể chuyện hay hát ru cho em nhé?”
“Không… em muốn anh… nói chuyện thôi.” Giọng cô nhỏ xíu, nhưng đầy ám muội.
Lục Thời Gia hiểu ý. Giọng nói của anh vốn trầm ấm, đầy từ tính, được mệnh danh là “giọng nói khiến đôi tai mang thai”. Giờ đây, anh dùng chính chất giọng ấy để mê hoặc cô gái nhỏ.
“Anh hôn vào tai em được không?”
Chưa để cô trả lời, anh đã ngậm lấy vành tai trắng muốt. Đầu lưỡi điêu luyện của anh lướt nhẹ theo đường xoắn ốc của vành tai, rồi luồn vào trong, khuấy đảo.
“Ưm… á…”
Thời An rùng mình, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng, lan thẳng xuống bụng dưới. Cảm giác ướt át, nóng hổi ở tai khiến cô không kìm được tiếng rên rỉ dâm đãng. Hai chân cô vô thức kẹp chặt lại, cọ xát vào nhau.
Lục Thời Gia cảm nhận được phản ứng của cô. Anh cười khẽ, hơi thở phả vào tai cô: “Thích không? Em ướt rồi phải không?”
“Lục Thời Gia… anh xấu xa…” Cô nức nở, nhưng tay lại bám chặt lấy vai anh.
“Anh trai ở đây. Để anh kiểm tra xem bé cưng ướt đến mức nào rồi.”
Bàn tay to lớn của anh trượt từ eo xuống, luồn qua lớp vải lụa mỏng manh, chạm vào vùng cấm địa. Ngón tay anh lướt qua lớp lông tơ mềm mại, rồi ấn nhẹ vào nụ hoa đang e ấp.
“Chậc, ướt đẫm cả rồi này. Bé dâm đãng của anh.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận