Chương 12

: Cắt nơi đó của người cũ rồi lấy nướng ăn, nói cho gã biết thứ đã chết của gã có liên quan đến chuyện xưa (phần 3)

Chị thà giẫm nát đồ chơi, ném vào thùng rác, cũng không muốn cho anh chơi.

Chỉ tính những món đồ mà Tiêu Trạch tặng cho Lạc Phồn thôi cũng đã nhiều hơn những gì Lạc Minh sống hơn hai mươi năm này nhận được từ người khác.

Gần đây giống như bị dính phải xui xẻ, Lạc Minh đàm phán sụp đổ mấy vụ làm ăn liên tiếp, bồi thường hơn một tỷ, gần như muốn bồi thường đến mức làm cái công ty nhỏ không có bất kỳ chỗ dựa vững chắc nào của anh sụp đổ.

Trưởng bối trong nhà chưa bao giờ coi anh ra gì, lúc anh gây dựng sự nghiệp, trong nhà chưa từng cho một phân tiền, hiện tại gần như mắc nợ, phỏng chừng trong nhà biết cũng sẽ không giúp anh.

Ngoài ra, Lạc Minh còn nghênh đón chó cắn áo rách —— Đỗ Văn Bân ra tù.

Lúc trước gần như phải trả giá cả bản thân mình nhưng bất quá cũng chỉ khiến gã phải ngồi vài năm tù không đến nơi đến chốn.

*

Đế đô.

Sau khi đưa đồ cho em trai vứt bừa bãi, Lạc Minh lừa gạt Đỗ Văn Bân truyền tin tức mình ở đế đô, cũng từng bước từng bước đưa gã quẹo tới khu không người.

Gần kề vùng ngoại ô đế đô là một nơi nhà hoang đổ nát, nghe nói còn có ma, thật ra là khu khai phá ăn bớt ăn xén nguyên liệu thi công đến một nửa khiến rất nhiều công nhân chết nên bên trên cưỡng chế kêu dừng.

Thời gian đã lâu, bởi vì nguyên nhân chất lượng các phương diện không vượt qua kiểm tra nên phòng ốc cũng đã sụp đổ khá nhiều, chỉ còn lờ mờ nhìn thấy hình dáng cửa sổ và cửa ra vào giữa đống đổ nát, đá vụn và song thép gãy.

“Nếu muốn gặp tôi như vậy, còn trốn trốn tránh tránh làm gì?” Lạc Minh đột nhiên xoay người, nhìn về một góc có thể ẩn thân.

Đỗ Văn Bân từ trong đó đi ra.

Gã cắt tóc so với lúc đi lính còn trọc hơn, ở trong tù vài năm nên đã tiều tụy đi không ít, nhan sắc giảm xuống lợi hại.

Đỗ Văn Bân cảnh giác quan sát bốn phía một chút, ánh mắt trầm xuống, hỏi: “Cậu cố ý dẫn tôi đến đây? Bên đây có người của cậu?”

“Ở đây chỉ có tôi và anh.”

“Thật sao?” Đỗ Văn Bân vẫn có chút không tin, nhưng lá gan lớn lên: “Lạc mỹ nhân còn đặc biệt đưa tôi đến một nơi hoang vắng như vậy, là nhớ thương mùi vị bị tôi đụ sao?”

Gã bỉ ổi liếm liếm lưỡi, trong ánh mắt tràn đầy tham lam và sắc dục.

”Đúng là có một chút, anh lại đây đi.”

Hôm nay Lạc Minh chỉ mặc áo sơ mi, một tay anh cởi bỏ hai nút áo sơ mi, lộ ra da thịt trắng nõn, một góc áo sơ mi bị mở ra còn loáng thoáng để lộ đầu vú.

Đầu óc Đỗ Văn Bân thoáng cái giống như bị nhét đầy bùn nhão, bị sắc đẹp mê hoặc, không quan tâm đến gần.

“Tôi biết, loại sinh vật Omega này chính là thiếu đụ, càng đụ mới càng nghe lời. Mấy năm nay Lạc mỹ nhân vì giấu diếm giới tính nên không thể quang minh chính đại tìm Alpha, nhất định là đã nghẹn muốn chết rồi? Đừng nóng vội, tôi sẽ lập tức thỏa mãn cậu!”

________________

Bình luận

Để lại bình luận