Chương 12

“Em chờ một chút.”

Nữ sinh kia trả lời một câu, sau đó đứng lên đi về phía sau lớp học gọi người. Lâm Duyệt lẻ loi đứng ở ngoài cửa, giống như lại trở về ngày mới gặp Hứa Nhất Đình, cô thấp thỏm bất an đứng ở cửa lớp 12 – 3, chờ đợi một nam sinh xa lạ chỉ biết mỗi tên ——

‘’Nhất Đình, có một cô bé tìm cậu kìa!’’

Nam sinh ngồi ở cửa truyền lời giọng nói quá lớn, hầu như toàn bộ lớp học đều nghe thấy. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng, hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn về phía ngoài cửa phòng học. Chỉ thấy bên ngoài có một nữ sinh đầu mái bằng, vóc dáng không cao, đồng phục học sinh mặc trên người rộng thùng thình thoạt nhìn đặc biệt nhỏ nhắn.

Ánh mắt của bạn học xoay chuyển vài vòng giữa nữ sinh tóc xù và Hứa Nhất Đình, sau đó không biết là ai huýt sáo, tiếp theo trong lớp học vang lên đủ loại tiếng ồn ào ý vị thâm trường.

Lâm Duyệt ngoài cửa xấu hổ đến mức chỉ muốn trực tiếp chạy trốn, cô đã bắt đầu hối hận vì hành vi tới tìm Hứa Nhất Đình gửi thư. Vốn dĩ cô thấy, mình đã đọc thư tình của người khác, lại nhờ người khác chuyển về thì có lẽ tốt lắm, hơn nữa cô cũng muốn trực tiếp nói lời xin lỗi. Nhưng không nghĩ tới người còn chưa thấy đã bị học sinh lớp 12 -3 nhìn thấy….

Trời xanh làm chứng, đến bây giờ cô vẫn chưa rõ trong phòng học ai mới là Hứa Nhất Đình cô muốn tìm.

‘’Đừng náo loạn nữa!’’

Phía sau lớp học có một nam sinh cao cao gầy từ chỗ ngồi đứng lên, lên tiếng ngăn cản bạn học tiếp tục bổ não, sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Lâm Duyệt, biểu tình hình như có chút ngoài ý muốn. Anh bước ra từ cửa sau lớp học, sải bước về phía Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt nghĩ, hóa ra anh chính là Hứa Nhất Đình người đã viết bức thư.

“Chúng ta đến cầu thang nói chuyện đi.”

Nam sinh trước mắt chỉ cầu thang ở cuối hành lang. Lâm Duyệt liếc mắt nhìn một đám học sinh đang chờ xem kịch vui trong phòng học, dứt khoát gật đầu. Hai người không để ý tiếng la hét kỳ lạ của bạn học sau lưng, đi đến góc cầu thang yên tĩnh hẻo lánh mới bắt đầu nói chuyện:

“Em… Tìm tôi à? ”

Không biết vì sao, mà Lâm Duyệt luôn cảm thấy biểu tình của Hứa Nhất Đình rất kỳ lạ. Nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, bỗng nhiên có một nữ sinh không quen biết chạy đến lớp tìm mình, chắc hẳn hiện tại trong lòng anh ấy đang tràn ngập thắc mắc?

Lâm Duyệt lấy bức thư tình ra: “Anh là Hứa Nhất Đình người viết bức thư tình này phải không ạ? ”

Không đợi anh trả lời, Lâm Duyệt cũng nhìn thấy biểu tình biến đổi rõ ràng của anh, cô như nhận được đáp án khẳng định. Bức thư tình mình viết ra lại xuất hiện trong tay một người khác, chỉ sợ trong lòng anh đã xuất hiện sóng to gió lớn ngập trời.

‘’Xin lỗi!’’ Lâm Duyệt quyết định xin lỗi trước rồi tính sau, thái độ vô cùng thành khẩn.

Ánh mắt Hứa Nhất Đình trầm xuống, không nói gì.

“Em đã đọc bức thư của anh. Nó đặt ở trong bàn học của em, cho nên lúc đầu em cho rằng là anh viết cho em…” Lâm Duyệt giải thích, “Em tên là Lâm Duyệt, Duyệt trong bộ tâm thẳng đứng, anh muốn tìm Lâm Nguyệt ở lớp 8 – 1 cạnh lớp của em. Em nghĩ, có lẽ là người giúp anh truyền thư đã đưa sai người. ”

Biểu tình của Hứa Nhất Đình lúc này quả thực khiếp sợ đến không thể hình dung: “Ý em là, Lâm Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, cô ấy ở lớp 1; còn em Lâm Duyệt, ở lớp 2. ”

Lâm Duyệt gật đầu.

Hứa Nhất Đình nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, trong lòng như đang đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng, anh ta lấy tay che mặt, yếu ớt dựa lưng vào tường, nói với giọng vừa có chút tủi thân lại có chút bất lực: “Thật ra là … nhầm người rồi?’’

Lâm Duyệt rất có thể hiểu được tâm tình của anh. Lần đầu tỏ tình, kết quả lại nhầm đối tượng, thật không biết nên hụt hẫng hay buồn bã.

“Không sao, lần này chỉ là ngoài ý muốn. Mặc dù nó không được viết cho em, nhưng em nghĩ rằng đó là một bức thư tình hay. Lần sau tìm cơ hội đưa cho Lâm Nguyệt chân chính, cô ấy nhìn thấy nhất định sẽ cảm động. ”

Bình luận

Để lại bình luận