Chương 12

Thì ra bốn người này khi nhìn thấy Cơ Quyện Tửu công kích Linh Lung Lâu, tiên khí cùng ma khí hỗn hợp tản ra, cảm thấy trên người hắn nhất định có chỗ kỳ diệu, muốn đem hắn trói trở về để cho phụ thân bọn họ thử thuốc. Mà diện mạo Diêu Lan Ca không sắc bén như Cơ Quyện Tửu, mấy người này thấy sắc nảy sinh ý định hạ dược trợ hứng cho y, muốn cưỡng hiếp y khi không có ai trên đường.

Mắt thấy đã đi ra khỏi trấn nhỏ, mấy người này phỏng chừng dược hiệu trên người Diêu Lan Ca có lẽ đã phát tác, đậu hai chiếc xe ngựa ở bên cạnh rừng cây, cùng nhau chui vào xe ngựa của Diêu Lan Ca.

Cơ Quyện Tửu luôn chú ý nghe bọn họ nói chuyện, muốn triệt để giải trừ mê dược còn cần một chút thời gian, nhưng hắn nửa khắc cũng không trì hoãn nổi, chống đỡ tứ chi còn mềm nhũn cầm kiếm vọt vào xe ngựa bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy bốn người kia cởi bỏ quần áo Diêu Lan Ca đang sờ loạn trên người y.

Cơ Quyện Tửu cảm thấy vô cùng tức giận, ước gì có thể cắt những con quái vật này thành từng mảnh, cắt cổ chúng xuống, hắn cởi áo khoác và trùm lên người Diêu Lan Ca, chạy đến Liêu Đông trấn cách đó không xa.

Thể lực Cơ Quyện Tửu có chút không chống đỡ nổi, hết lần này tới lần khác thuốc trong người Diêu Lan Ca phát tác, luôn khiêu khích ở trước ngực hắn.

Hôm nay không có khả năng chạy về Linh Hư tông trên núi, vì thế sau khi đi ra khỏi rừng cây, hắn thuê một gian phòng trong quán trọ, định nghỉ ngơi một đêm để hồi phục thể lực.

Đem Diêu Lan Ca đặt ở trên giường, Cơ Quyện Tửu bảo tiểu nhị mang chậu nước ấm tới, sau đó tự tay giúp y lau mặt. Sắc mặt đối phương đỏ lên như sốt cao, trên cổ toàn là mồ hôi, nắm lấy tay Cơ Quyện cọ vào một bên mặt, để cân bằng nhiệt độ cơ thể của mình. Nếu để Diêu Lan Ca đổ mồ hôi cả đêm, ngày mai có thể sẽ nhiễm phong hàn, huống hồ toàn thân y giống như bị nhúng nước sôi.

Nghĩ về điều gì đó hắn nói “Đệ tử đắc tội”, bảo tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước ấm tắm rửa. Sau khi đóng cửa phòng lại, Cơ Quyện Tửu có chút chột dạ, kéo màn che thay đổi góc độ, chặn bồn tắm sau tấm rèm, sau đó cởi quần áo của Diêu Lang Ca trên giường.

Trong miệng hắn vừa thầm niệm “Đệ tử sẽ không nhìn lung tung”, bế người trần truồng, nóng bỏng vào bồn tắm và kỳ cọ cơ thể y bằng một chiếc khăn tắm đặt bên cạnh bồn tắm. Khăn mặt ấm áp lau đi mồ hôi trên xương quai xanh của Diêu Lan Ca, Cơ Quyện Tửu cân nhắc lau xong nửa thân trên liền ôm người trở lại giường hay không.

Hắn còn dám nghĩ nhiều chuyện hơn nữa, nhưng đối mặt với khuôn mặt quen thuộc kia, hắn lại không có dũng khí làm. Diêu Lan Ca lại bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, đặt ở bên môi mình vươn đầu lưỡi khẽ liếm mu bàn tay.

Đầu Cơ QuyệnTửu nhất thời muốn nổ tung, ngoại trừ trên mặt đỏ ửng, sắc mặt Diêu Lan Ca bình tĩnh như lúc thanh tỉnh, ngay cả liếm mu bàn tay hắn cũng giống như đang uống rượu, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra một đoạn nhỏ nhấm nháp.

Cơ Quyện Tửu không xác định gọi y, “Tiên quân?”

Diêu Lan Ca ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chung quanh ánh mắt phiếm hồng, hai mắt mơ hồ một tầng hơi nước, tựa hồ không biết người trước mặt này là ai, cũng không biết mình đang ở đâu. Diêu Lan Ca ngày thường vĩnh viễn ôn hòa mà tự tin, làm sao lộ ra loại tư thái kẻ yếu thế mặc người này.

Bình luận

Để lại bình luận