Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nét mực đen nổi bật trên làn da trắng tuyết như một con dấu đóng lên vật sở hữu. Lê Viện rùng mình, cảm nhận ngòi bút di chuyển, vừa nhột nhạt vừa xấu hổ.
Vũ Khải ném cây bút sang một bên, vỗ mạnh vào mông cô một cái “đét” giòn tan.
“Quỳ xuống thảm. Nẩy mông đẩy nó ra ngoài cho anh xem.”
Lê Viện cắn môi, nghe lời bước xuống thảm lông, quỳ bò ra sàn. Tư thế này khiến hoa huyệt mở rộng, phơi bày trọn vẹn món đồ chơi đang ẩn sâu bên trong.
“A… ư…”
Cô bắt đầu dùng cơ bụng và cơ đùi, nẩy mông lên xuống, lắc lư sang hai bên. Từng thớ thịt co bóp, cố gắng đẩy dị vật ra ngoài. Viên đá ruby nhấp nhô ở cửa huyệt, kéo theo những dòng mật dịch trong suốt chảy ra, lấp lánh dưới ánh đèn.
Vũ Khải ngồi trên ghế, say sưa ngắm nhìn cảnh tượng dâm mỹ trước mắt. Vợ hắn, bà chủ sang trọng ngoài kia, giờ đây đang quỳ dưới chân hắn như một con thú nhỏ, dùng hết kỹ năng để mua vui cho hắn.
“Phụt.”
Cuối cùng, món đồ chơi cũng bị đẩy ra, rơi xuống thảm. Hoa huyệt trống rỗng co bóp liên hồi như đang đòi hỏi được lấp đầy.
Lê Viện hào hứng xoay người lại, bò đến bên chân hắn. Cô ngước đôi mắt ướt át, long lanh như cún con lên nhìn hắn, biểu tình vừa lấy lòng vừa làm nũng, cái lưỡi nhỏ liếm nhẹ môi:
“Chồng ơi… em làm được rồi. Thưởng cho em đi.”
Trương Vũ Khải không kìm lòng được nữa. Hắn kéo khóa quần, giải phóng con quái vật đang cương cứng đến phát đau.
“Ăn đi. Ăn cho sạch sẽ vào.”
Lê Viện như bắt được vàng, vội vàng cúi đầu, dùng đôi môi mềm mại bao phủ lấy quy đầu nóng hổi. Cô mút mát, liếm láp say sưa, nuốt trọn từng tấc gân guốc vào trong khoang miệng ấm nóng.
Sau đó là một màn loan phượng đảo điên ngay tại văn phòng uy nghiêm. Hắn bế xốc cô lên bàn làm việc, gạt phăng đống hồ sơ giấy tờ xuống đất. Hắn đâm rút điên cuồng, biến cô từ một Trương phu nhân thanh lịch thành một lãng nữ rên rỉ cầu xin được thao. Tiếng da thịt va chạm hòa lẫn tiếng thở dốc vang vọng khắp căn phòng cách âm.
Trong cơn khoái lạc, ký ức chợt ùa về. Lê Viện nhớ lại thời đại học, có lần cô vô tình đứng nói chuyện với một nam sinh cùng khoa về bài tập nhóm. Chỉ là vài câu trao đổi xã giao, khoảng cách cũng rất xa, nhưng lọt vào mắt Trương Vũ Khải lại là sự phản bội.
Đêm đó, hắn lôi cô về phòng, không nói không rằng lấy ra chiếc thắt lưng da bò to bản. Hắn bắt cô nằm sấp xuống giường, lột sạch quần áo.
“Chát! Chát!”
Từng roi quất xuống mông thịt mềm mại, để lại những lằn đỏ rớm máu. Hắn đánh rất mạnh, đánh vào sự tự tôn của cô, đánh vào thói quen giao tiếp bình thường của cô.
“Đau… anh ơi đau quá… em xin lỗi…” Cô khóc lóc van xin.
Nhưng hắn càng đánh càng hăng. Hắn còn cúi xuống, dùng răng cắn mạnh vào đầu vú cô, nghiến ngấu như muốn dứt nó ra. Hắn gầm gừ:
“Em là của tôi! Cấm được cười với thằng khác! Cấm được nhìn thằng khác!”
Hắn đối xử với cô tệ hơn cả thú cưng làm sai. Sự đau đớn thể xác đó đã khắc sâu vào tâm khảm Lê Viện một nỗi ám ảnh kinh hoàng. Từ đó về sau, cô không dám nhìn thẳng vào mắt bất kỳ người đàn ông nào khác, ra đường luôn cúi đầu, trở thành con búp bê ngoan ngoãn tuyệt đối trong tủ kính của hắn.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận