Chương 120

Thân hình Thiếu Minh quả nhiên cứng đờ một chút, anh nhanh chóng lại thả lỏng, vờ như không hiểu ẩn ý trong đó.
Anh cười cười nhìn cậu bé, chỉ có anh mới biết trong tim mình đang dâng lên từng trận thủy triều. Lan tràn ra khắp cơ thể, chỉ muốn tiến đến ôm cậu bé vào lòng. Nhưng tất cả lại trở nên nghẹn đắng khi giọng nói ngây thơ không chút suy nghĩ cứ thế thốt ra.
“Cháu chào bác”
Thiếu Minh điều chỉnh cơ thể, gượng cười. Bước chân vẫn vô thức tiến về phía tiểu Kiệt. Anh đưa một tay ra, cưng chiều xoa đầu cậu.
“Đã lớn như vậy rồi”
Không biết đây là lời khen, hay là lời thì thầm nhắc nhở bản thân.
Thiếu Quân thoáng nhíu mày. Cậu hiểu biểu hiện của Thiếu Minh, cũng hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Có lẽ được anh trai phù hộ, Kiệt Kiệt sinh thiếu tháng nhưng vẫn phát triển khỏe mạnh, nhìn còn lớn hơn tuổi”
Cậu chập rãi nói, giọng điệu không rõ vui mừng hay xót xa. Chỉ là lời vừa nói ra đã gây sự tò mò cho mọi người. “Anh trai?”, câu nói không đầu không đuôi quả thật làm người khác khó hiểu.
“Anh trai? Quân, có chuyện gì xảy ra sao?”
Thiếu Minh nghe câu hỏi của bà Đường, bản thân cũng khó hiểu quay sang Thiếu Quân đợi câu trả lời. Cậu nói “anh trai”, sẽ không phải nói anh đi.
Thiếu Quân thở dài một hơi, gương mặt buồn bã quay sang Phỉ Nhược vẫn vô tư ăn cơm bên cạnh, cậu vuốt vài sợi tóc của cô, giọng đều đều.
“Lúc mang thai 8 tháng, Phỉ Nhược không may xảy ra tai nạn. May mắn cô ấy giữ được tính mạng, còn đứa bé thì… cứ thế rời xa con. Hazz, chính cô ấy cũng mất trí nhớ, thậm chí suy nghĩ không khác đưa trẻ lên năm là mấy. Còn tiểu Kiệt.. là trời thương cho sau này”
Cậu dứt lời cũng là lúc mọi người trầm mặc, có người nào đó lại không thể bình tĩnh.
“Nói dối”
Thiếu Minh bật dậy quay sang Thiếu Quân, cậu chỉ nhướng mày, nhếch miệng cười.
“Anh dối? Anh thì biết gì chứ. Anh có biết lúc em tìm thấy Phỉ Nhược, dưới thân cô ấy chỉ toàn là máu, một hơi thở gần như không có. Anh có biết chỉ cần em đến muộn một chút, không chỉ đứa bé, mà ngay cả Phỉ Nhược cũng đã không thể xuất hiện mắt anh hôm nay không. Anh nhìn xem, nhìn xem cô ấy bây giờ có như người trưởng thành bình thường không, hả?”
Thiếu Quân càng nói càng cao giọng, tựa như một lời trách móc, cũng như trút hết những gì cô phải chịu, hay cũng là để cho anh tự thấy thẹn mà lui.
“Thôi nào Quân, sao lại lớn tiếng với anh con”
Bà Đường nhìn cảnh giương cung bạt kiếm liền khẩn trương không thôi. Biết là Phỉ Nhược đã chịu nhiều tổn thương, hai người họ cũng rất đau đớn khi mất đứa con đầu lòng. Nhưng lời nói tựa như đổ lỗi lên đầu Thiếu Minh làm bà không thể không ngăn cản được.
“Con xin lỗi, mỗi lần nhớ đến hôm đó con đều không kiềm chế được”
Thiếu Quân lấy lại bình tĩnh, lại cười cười. Bàn tay Thiếu Minh đã nắm chặt từ lúc nào, tựa hồ để kiềm lại cơn nóng trong người, bước chân vững trãi bám trụ, làm cho bản thân thật điềm tĩnh trở về chỗ ngồi. Chỉ là trong đầu anh, giờ đây chỉ toàn là trống rỗng, ai làm gì anh cũng không biết nữa rồi.
Anh có biết lúc em tìm thấy Phỉ Nhược, dưới thân cô ấy chỉ toàn là máu, một hơi thở gần như không có.
“Ăn cơm xong mấy đứa nghỉ ngơi, tối Quân và Nhan qua phòng ba”
Ông Đường vẫn luôn im lặng bây giờ mới lên tiếng. Những chuyện không quá quan trọng ông sẽ không xen vào. Bao nhiêu năm Thiếu Quân vắng mặt, việc quan trọng ở công ty đều là Tố Nhan phụ ông giải quyết. Bây giờ cũng nên bàn giao rõ ràng cho cả hai rồi.
——
“Đây là những dự án quan trọng nhất của công ty. Con nghiên cứu kĩ đi, có khúc mắc thì trao đổi với tiểu Nhan”
“Con biết rồi, nếu không còn gì thì con đi trước”
Thiếu Quân cầm vài tập hồ sơ trên tay, biểu tình lạnh nhạt, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
“Con cũng xin phép”
Tố Nhan nhìn cậu ra tới cửa cũng vội vàng xin phép rời đi. Cô nhìn xung quanh, xác định không có ai mới tiến tới gần Thiếu Quân, không nói một lời kéo lấy tay cậu.
“Chị làm gì? Chị dâu à, chị nên tự trọng”
Cậu nhíu mày, nghĩ cũng không nghĩ đã muốn giữ khoảng cách. Tố Nhan không để tâm lời nói của cậu, mặt không cảm xúc kéo cậu về phòng mình.
Cạch.
Cửa khóa trái, Tố Nhan xoay lại nhìn Thiếu Quân tức giận đứng giữa phòng. Mà cô cũng không thoải mái hơn là bao.
“Tại sao còn trở về? Sao anh không cùng người phụ nữ đó biến mất luôn đi? Sao còn trở về, hả?”
Khuông ngực cô phập phồng, tựa như bao nhiêu sự dồn nén từ khi ba người họ trở về đến bây giờ mới được trút ra.
“Sao lại trở về? Cô nghĩ tôi muốn trở về lắm hay sao hả”
Khuôn mặt luôn lạnh nhạt cuối cùng đã được gỡ xuống, chính là có người để trút hết bực tức trong lòng. Cậu biết, Thiếu Minh trước sau cũng điều tra được tất cả. Nếu cậu như những người đàn ông bình thường, cậu đã không phải lo sợ thế này. Nếu cậu có thể cùng cô sinh một đứa con, chí ít bản thân cũng nắm chắc được một phần giữ cô bên mình.
Nhưng con cậu không thể sinh, tim cô cũng đã trao cho người đó. Thứ cậu còn có thể níu giữ cô lại là bệnh tình của cô. Hạnh phúc cậu đang nắm giữ liệu sẽ được bao lâu.
Hết chap 120.

Bình luận

Để lại bình luận