Chương 120

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 120

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Chỉ là cổ họng hơi đau một chút thôi, không sao đâu.” Cô đáp, cố gắng tỏ ra bình thường.

Anh không nói gì thêm, nhàn nhạt thưởng thức ly trà nóng hổi. Ngẫm lại mới thấy, nhiệt độ trong nhà so với bên ngoài cũng không khá khẩm hơn là bao. Cái lạnh lẽo dường như bao trùm lấy mọi ngóc ngách.

“Trong nhà không có lò sưởi à?” Anh hỏi, giọng có chút quan tâm.

“Có một cái trong phòng ngủ, còn bên ngoài thì không có.” Thấy anh nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, cô vội vàng lên tiếng giải thích: “Anh, anh đừng lo lắng quá. Dưới giường có lót tấm nệm điện, nằm lên rất ấm áp. Hỷ Hỷ sẽ không bị lạnh đâu.”

“Vậy còn cô thì sao?” Anh hỏi, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt cô.

Gương mặt cô thoáng đỏ ửng lên, cô lúng túng tránh né ánh mắt của Giang Vũ: “Em cũng ngủ trong phòng mà, cũng… cũng không có bị lạnh đâu…”

“Ừm.” Anh đáp gọn lỏn.

Câu trả lời ngắn gọn khiến bầu không khí trong phòng cũng vì thế mà trầm xuống hẳn. Không ai nói với ai thêm câu nào, thi thoảng chỉ vang lên vài ba tiếng ho khan khe khẽ của cô. Vũ Tranh yên lặng ngồi đợi người kia uống xong ly trà, đôi bàn tay cô bấu chặt vào nhau không buông. Kỳ thực thì cô vẫn còn lo sợ anh sẽ đệ đơn ra tòa để tranh giành quyền nuôi con, dù có thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn không nỡ lòng nào rời xa Hỷ Hỷ.

“Ngủ nhờ nhà cô một đêm được không?” Anh đột ngột lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Dạ?” Cô bất ngờ nhìn anh, sợ rằng mình vừa nghe nhầm nên cẩn trọng hỏi lại: “Vừa rồi anh… nói gì vậy ạ? Em hình như nghe không được rõ lắm…”

Giang Vũ đặt ly trà xuống bàn, giọng nói không mặn không nhạt: “Tôi nói, cho tôi ngủ nhờ một đêm, được không?”

“Nhà em thật sự rất nhỏ… không có chỗ cho anh nằm đâu…” Cô đáp, giọng có chút ngập ngừng.

Mi mày anh khẽ đanh lại: “Đây là đang cố tình đuổi khéo tôi đi sao?”

“Không có!” Cô vội vàng bác bỏ: “Nhà em thật sự không có chỗ mà…”

“Ngay cả sàn nhà cũng không có chỗ để nằm sao?” Anh hỏi vặn lại.

“… Sàn nhà thì có…” Cô dè dặt nói thêm: “Nhưng mà… cũng không thể nào để anh ngủ dưới sàn nhà được…”

“Ừm, ngủ ở đâu cũng được, miễn là được ở trong nhà cô.” Anh nói, giọng điệu kiên quyết.

Vũ Tranh mở tủ lấy thêm một chiếc gối nữa, nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mép giường, chăm chú ngắm nhìn bé con đang say ngủ. Khung cảnh về một gia đình nhỏ hạnh phúc bất chợt hiện ra trong tâm trí cô. Giang Vũ là một người đàn ông rất chuẩn mực, rất ra dáng một người chồng, một người cha tốt. Cô gái nào may mắn được sánh bước bên cạnh anh sau này, quả thật là rất may mắn.

“Diện tích phòng hơi nhỏ một chút, anh chịu khó co chân lại khi ngủ nhé?” Cô nói, giọng có chút ái ngại.

Anh gật đầu, đưa mắt nhìn xuống tấm nệm nhỏ được trải dưới sàn nhà. Giọng anh trầm xuống: “Thường ngày cô vẫn ngủ dưới đất như thế này à?”

“Không có! Thường ngày em đều ngủ cùng con trên giường, chỉ là hôm nay trong người cảm thấy không được khỏe, không muốn lây bệnh cho Hỷ Hỷ thôi.” Cô vội giải thích.

“Vậy sao vừa rồi tôi hỏi cô có bệnh không thì cô lại không chịu thừa nhận?” Anh hỏi, ánh mắt đầy dò xét.

Khuôn miệng cô gượng gạo cong lên thành một nụ cười, cố gắng lấp liếm: “Em thật sự không sao mà…”

Anh im lặng không nói gì thêm, chỉ híp mắt nhìn cô một lúc rồi nằm xuống sàn nhà. Hồi lâu sau, anh mới khàn khàn cất giọng:

“Nằm xuống ngủ đi.”

Vũ Tranh ngại ngùng “ừm” nhẹ một tiếng đáp lại. Cô dè dặt nằm xuống cạnh anh, chiếc nệm ở nhà cô không hề to lớn chút nào, so với hai người trưởng thành thì quả thật là quá đỗi chật hẹp. Cô rụt rè nhích người ra sát bên góc tường, lại còn cố ý nhường hết phần chăn dày dặn cho anh. Dù sao thì cô cũng đã quen sống chung với tiết trời giá lạnh này rồi, còn anh thì chưa chắc đã chịu lạnh được như cô.

“Nằm xa như vậy để làm gì?” Anh hỏi, giọng có chút khó chịu.

“Nệm nhỏ không đủ chỗ nằm, em sợ anh không… Ách!!!” Cô giật mình kêu lên một tiếng, tròn mắt nhìn cánh tay to lớn đang đặt ngang eo mình. Cô không khỏi bàng hoàng quay đầu lại nhìn anh: “Cái này… Anh làm gì vậy ạ?”

“Nói bé mồm lại một chút, Hỷ Hỷ cần phải ngủ.” Anh siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, tăng thêm lực kéo cô sát vào lòng mình. Giọng anh nhàn nhạt vang lên: “Nệm đã nhỏ thì chăn cũng không có to đâu, nằm sát vào nhau như thế này mới là thuận cả đôi đường.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận