Chương 120

: Chiến Thắng
Ba ngày sau, trong đại điện hoàng cung, không khí căng thẳng đến ngạt thở. Các đại thần đứng hai bên, ánh mắt đổ dồn về phía Tạ Du, người vận long bào đen, khí thế uy nghiêm như một vị vua thực thụ. Bên cạnh hắn, Phó Ninh Dung đứng thẳng, áo phượng xanh nhạt, ánh mắt kiên định, tay cầm tấu chương chứa đựng bằng chứng chống lại Tạ Lẫm và Lưu Hoàng quý phi. Đây là triều nghị quyết định, nơi số phận của Đông cung và cả giang sơn sẽ được định đoạt.

Tạ Du bước lên, giọng trầm vang dội. “Hôm nay, ta đứng đây không chỉ với tư cách Thái Tử, mà còn là người bảo vệ công lý cho triều đình. Nhị hoàng tử Tạ Lẫm và Lưu Hoàng quý phi đã cấu kết, mưu đồ phản nghịch, hãm hại trung thần, và âm mưu cướp ngôi.” Hắn ra hiệu, và Phó Ninh Dung tiến lên, trình bày từng lá thư bí mật giữa Tạ Lẫm và Lưu Hoàng quý phi.

Nàng nói, giọng rõ ràng, sắc bén như lưỡi dao. “Những lá thư này chứng minh Tạ Lẫm hối lộ quan viên, âm mưu ám sát Thái Tử, và che giấu tội ác của Lưu Sung, kẻ đã hãm hại cha ta, Ninh phụ, nhiều năm trước. Công lý phải được thực thi, vì giang sơn, vì bách tính.”

Đại điện chấn động, những tiếng xì xào nổi lên. Tạ Lẫm, đứng giữa sảnh, khuôn mặt tái nhợt, cố phản bác nhưng không thể chối cãi trước bằng chứng rõ ràng. Lưu Hoàng quý phi, ngồi trên ghế cao, ánh mắt hoảng loạn, bàn tay siết chặt khăn lụa. Các đại thần trung thành với Tạ Du đồng loạt lên tiếng, đòi xử tội phản nghịch.

Đúng lúc đó, một cung nhân hốt hoảng chạy vào, quỳ xuống. “Thánh Thượng… Thánh Thượng vừa băng hà!” Tin tức như sét đánh, khiến cả triều đình sững sờ. Tạ Du đứng lặng, ánh mắt thoáng đau đớn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn biết, giang sơn giờ nằm trong tay hắn.

Dưới sự ủng hộ của các đại thần, Tạ Du được tôn làm Hoàng đế ngay trong đại điện. Hắn bước lên ngai vàng, ánh mắt sắc lạnh quét qua Tạ Lẫm và Lưu Hoàng quý phi. “Tạ Lẫm, Lưu thị, các ngươi phạm tội phản nghịch, sẽ bị giam lỏng vĩnh viễn trong lãnh cung. Lưu Sung sẽ bị truy nã, xử theo luật triều đình.” Lời nói của hắn như lưỡi kiếm, không khoan nhượng.

Khi triều nghị kết thúc, Tạ Du nắm tay Phó Ninh Dung, dẫn nàng ra hoa viên hoàng cung, nơi hoa nhài nở rộ dưới ánh nắng. Hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng cháy bỏng. “Ninh Dung, nàng là người đã giúp ta giữ được giang sơn này. Ta muốn nàng đứng bên ta, không chỉ là người ta yêu, mà là Hoàng hậu, cùng ta trị vì thiên hạ.”

Phó Ninh Dung xúc động, nước mắt lấp lánh nhưng nàng mỉm cười. “Tạ Du, ta nguyện cùng ngài trị vì, vì giang sơn, vì tình yêu của chúng ta.” Hắn kéo nàng vào lòng, hôn nàng sâu đậm dưới ánh nắng, giữa hương hoa nhài thoang thoảng. Họ đứng đó, tay trong tay, bóng dáng hòa quyện như biểu tượng của một triều đại mới—mạnh mẽ, công bằng, và bất diệt.

**

Bình luận

Để lại bình luận