Chương 121

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 121

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Nhưng mà…” Cô định phản đối.

“Thích nhưng nhị lắm sao?” Anh nhíu mày, hạ giọng ra lệnh: “Nằm yên.”

Vũ Tranh không dám động đậy thêm nữa, đến cả hơi thở cũng trở nên rón rén, e dè. Cả người cô cứng đờ như một pho tượng gỗ, lồng ngực thì đập mạnh liên hồi như trống trận, suýt chút nữa là vỡ tung ra rồi. Ở cự ly gần gũi đến thế này, cô dường như có thể nghe được cả hơi thở đều đặn của anh, thậm chí là cả nhịp tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực anh nữa.

Như nhận thấy có điều gì đó bất thường, cô khẽ ngước mắt lên nhìn anh: “Tim anh… hình như đập có hơi nhanh quá rồi thì phải. Anh… không sao chứ?”

“Trông tôi giống người đang có chuyện bất ổn lắm sao?” Giang Vũ luồn tay ra sau gáy cô, giọng nói ảm đạm: “Gối đầu lên đây đi, nằm như vậy sẽ tiện hơn nhiều.”

“…” Cô im lặng không nói gì, cứng nhắc nâng đầu mình lên gối vào cánh tay rắn chắc của anh. Cũng may là tư thế này không phải mặt đối mặt, nếu không chắc cô sẽ chết ngạt vì khó thở mất.

“Quay người lại đây.” Anh ra lệnh, giọng điệu không cho phép từ chối.

“H-Hả?” Vũ Tranh ngớ người ra, định quay người lại để hỏi cho rõ thì cả người lại cứng đờ như bị hóa đá. Vừa rồi anh mới nói cái gì cơ?

Quay, quay người lại sao?

Thấy cô không có ý định làm theo lời mình, Giang Vũ liền dùng sức mạnh ép buộc cô phải quay người lại đối diện với anh. Anh không quên lạnh giọng càm ràm thêm vài câu:

“Hả cái gì mà hả? Tôi bảo cô quay người lại, cô lại giả vờ phớt lờ như không biết hay sao?”

“… Em xin lỗi…” Cô nhỏ giọng lí nhí, cố tình tránh né ánh mắt đang xoáy sâu vào mình của anh. Nếu còn nhìn thêm nữa thì cô sợ mình sẽ hồn bay phách lạc mất.

Giang Vũ cũng chẳng buồn quan tâm đến thái độ của cô nữa, cứ thế ôm chặt cô vào lòng rồi nhắm mắt lại. Có điều hơi thở của cô nóng rực quá thể, cứ phả vào mặt anh như vậy thì anh cũng không thể nào ngủ yên được. Anh trầm giọng lên tiếng, giọng điệu có chút khó chịu: “Cô có biết là cô phiền phức lắm không?”

“…” Lồng ngực cô đập mạnh liên hồi, cô gượng gạo nở một nụ cười: “Ừm, em biết mà…”

“Nhất là vào lúc này, cô thật sự rất phiền phức.” Anh nói thêm, giọng điệu càng thêm nhấn mạnh.

“… Em biết mà…” Cô đáp lại yếu ớt.

“Ngửa mặt lên đây.” Anh lạnh giọng ra lệnh: “Nhìn tôi.”

Vũ Tranh không biết anh lại muốn giở trò gì nữa, dẫu vậy cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh. Cô từ từ ngửa mặt lên nhìn anh, vừa vặn kề sát vào gương mặt anh tuấn của người đàn ông. Hai gò má cô nóng bừng lên như lửa đốt, cô định mở miệng ra hỏi thì lại bị hành động bất ngờ của anh làm cho kinh ngạc đến mức bàng hoàng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận