Chương 121

“Ô ô…… Ô ô ô……” Mãi cho đến khi nghe được tiếng khóc nức nở của Tô Duyệt, anh mới nhanh chóng hoàn hồn lại, đau lòng bế Tô Duyệt lên.
“Tiểu Duyệt đừng khóc. Đừng khóc……”
“Làm sao vậy?”
Tô Duyệt vùi đầu vào cổ Vương Ngọc, nhìn cũng không dám nhìn anh.
“Ô ô…… Tôi, tôi thế nhưng đi tiểu……” Tô Duyệt xấu hổ tức giận nói.
Trước khi làm chuyện đó, cô kỳ thật liền có chút mắc tiểu.
Nếu biết sẽ bị Vương Ngọc thao đến đi tiểu, thì cô nên đi vệ sinh trước.
Lần này thì hay rồi, mất mặt quá đi thôi.
Nhưng, nhịn tiểu khi làʍ t̠ìиɦ, cảm giác thật sự rấy mãnh liệt a.
Còn có, cảm giác đi tiểu sau khi làʍ t̠ìиɦ xong, thật thoải mái……
Chỉ là —— Quá xấu hổ.
“Ha ha…….” Vương Ngọc bị cô chọc cười.
“Không có việc gì, không có việc gì. Chỉ là phản ứng tự nhiên thôi.”
Tiếp theo, Vương Ngọc còn ghé sát vào tai Tô Duyệt, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, có thể thao em đến đi tiểu, anh cảm thấy……. Rất có thành tựu.
Tô Duyệt xấu hổ, nắm tay trắng như phấn, đánh vào l*иg ngực Vương Ngọc.
“Xấu!”
Chọc Vương Ngọc cười càng vui vẻ hơn.
Vương Ngọc hài lòng ôm lấy Tô Duyệt dỗ dành một trận, sau đó, liền buông Tô Duyệt ra, bắt đầu hiệp thứ hai.
Đói khát lâu như vậy, một lần tất nhiên là không đủ.
Hai thân thể đói khát, liền nhanh chóng dây dưa với nhau.
Từ trên ghế sô pha di chuyển đến trên giường, sau đó, lại một đường triền miên đến phòng tắm.
Thông cảm Tô Duyệt vừa sinh mổ xong không bao lâu, Vương Ngọc không dám sử dụng toàn lực.
Nếu không, trận này làʍ t̠ìиɦ này, sẽ càng thêm kịch liệt.
Chờ đến khi hai người tắm rửa xong đi ra ngoài, Vương Ngọc cũng dừng lại.
Tự mình lau khô thân thể cho Tô Duyệt, lại giúp cô mặc áo ngủ.
Sau đó mới làm bảo mẫu đi lên, thu dọn những dấu vết mập mờ mà hai người bọn họ để lại trong phòng.
Tô Duyệt ở một bên quan sát toàn bộ hành trình, ngượng ngùng lại thỏa mãn.
Cô yêu Vương Ngọc, cũng không phải không có nguyên nhân.
Người đàn ông này quá chu đáo, có thể bao dung cô, sắp xếp tốt tất cả mọi thứ cho cô.
Ở bên anh, cô giống như không cần động não, chỉ cần cảm thấy yên tâm là được.
Lại qua hai ngày.
Tô Duyệt cuối cùng thuyết phục được bà ngoại, mang theo bà ngoại cùng hai bảo bảo đi mấy người theo Vương Ngọc trở về Thành phố A.
Tiểu Nghệ không yên tâm Tô Duyệt, dứt khoát đóng cửa hàng bánh ngọt, cũng đi theo đến Thành phố A.
Nói là muốn đi xem nhà mới của Tô Duyệt, thuận tiện ở lại thành phố A cùng cô mấy ngày.
Tô Duyệt tự nhiên là hoan nghênh.
Thế là lại thêm một người đồng hành cùng.
Khi đến Thành phố A, mấy người Vương Ngọc trực tiếp đưa Tô Duyệt đến biệt thự.
Sau đó, Vương Ngọc liền đưa giấy tờ bất động sản cùng thẻ ngân hàng cho Tô Duyệt.
Cầm sổ hồng cùng thẻ ngân hàng, trong lòng Tô Duyệt cảm động lại an tâm.
Đang chuẩn bị đưa sổ hồng cho bà ngoại cất giữ, không đoán được, mấy người Lục Nhiên cũng lần lượt tiến lên, tặng đồ vật cho cô.
Tất cả đều là sổ hồng cùng thẻ ngân hàng, mỗi người đều tặng hai phần.
Tóm lại, theo lời bọn họ nói, đồ vật mà mỗi người cho cô, có giá trị đều không dưới năm trăm vạn.
Không chỉ mình Tô Duyệt kinh ngạc, bà ngoại cùng Tiểu Nghệ cũng đều kinh ngạc không thôi.
Cuối cùng, vẫn là Vương Ngọc tiến lên, vỗ vỗ bả vai Tô Duyệt, ra hiệu cô cứ việc nhận lấy.
“Mấy thứ này, anh đều giúp em xác định qua, giá trị giống như lời bọn họ nói.”
“Đây là tâm ý của mọi người, một phần là lễ hỏi cho em, một phần khác là lễ gặp mặt mà người làm ba cho Tiểu Nhạc cùng Tiểu Hoàn.”
“Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, những thứ này đều là tài sản riêng của em.”
“Cũng không có ai có thể tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Tiểu Nhạc cùng Tiểu Hoàn với em.”
Đôi mắt Tô Duyệt nhanh chóng đỏ lên.
Nhìn Vương Ngọc bên cạnh, trong mắt tất cả đều là cảm động.
Cô biết, những thứ này nhất định là Vương Ngọc giúp cô tranh thủ đến.
Người đàn ông này, dùng hết khả năng, thỏa mãn cô, cho cô cảm giác an toàn.

Bình luận

Để lại bình luận