Chương 121

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 121

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cuối cùng một tiếng cô cũng không phát ra được, tầm mắt đột nhiên mất đi khống chế, chậm rãi nâng đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, Đường Duệ khom lưng tiếp được thân mình gục xuống, cúi đầu trầm mặc nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay khẩn trương đổ mồ hôi còn chưa tan đi, cô vô lực xụi lơ ở trong lòng ngực hắn.

“Xin lỗi.”

một chân Liễu Dục không kiên nhẫn chà xát mặt đất, nhìn thời gian đã mau ba tiếng, chống chân đứng dậy quát, ” lão nhân chết tiệt kia rốt cuộc có trở về hay không!”

Người hầu trong phòng bếp vội vàng đi ra xin lỗi, “Tiên sinh nói, sẽ mau chống trở về, thỉnh ngài…… Lại chờ một chút.”
“Mẹ nó lão tử không đợi!” Hắn muốn đi đón Vệ Duy Nhất, ai biết cô hiện tại còn ý muốn chạy không, vạn nhất chạy đi rồi thì làm sao bây giờ!

Người hầu chưa kịp ngăn hắn lại, di động túi tiền hắn liền vang lên, quả nhiên là lão già thúi kia, nhận cuộc gọi liền tràn ra một đống lời thoá mạ, làm hắn chờ thời gian dài như vậy!

Nghe tiếng mắng của hắn , ngược lại bên kia cũng không sinh khí, thế nhưng còn cười.

“Ngu xuẩn.”

“Ông nói cái gì?”

Liễu Quý Xuyên híp sắc bén mắt, chân dài vắt chéo, nhìn người ngất xỉu trước mặt mình, ngón tay đóng mở cái nắp bật lửa.

“Người của con đang ở trong tay ta, liền với chỉ số thông minh này của con, ta xem cả đời cũng không bảo hộ được đồ vật trân quý nhất của mình.”

Trong phút chốc Liễu Dục hiểu rõ lời mà cha hắn nói, phẫn nộ liền tông cửa xông ra, “Ông mẹ nó dám động đến một cọng lông tơ của cô ấy thử xem! Lão tử cùng ông liều mạng, ông ở đâu a!”

Thế nhưng bên kia trực tiếp treo điện thoại, trái tim tựa như từ trên trời rơi xuống, trong phút chốc tiếp đất vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.

Phía sau trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, hắn chỉ nghe được người hầu thét chói tai một câu, “Phu nhân!”

Bước chân bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại, toàn bộ người hầu dưới lầu đều hướng lên trên lầu chạy tới.
Hai tròng mắt chợt phóng đại, hắn gắt gao nắm chặt di động,khớp tay khanh khách rung động, xoay người nhanh chóng chạy lên lầu.

Đẩy cửa ra, nhìn đến nữ nhân nguyên bản còn ngồi ở trên xe lăn giờ đã ngã trên mặt đất, cái trán đập vào cạnh bàn, máu –tích táp— theo góc bàn thấm ra.

Mấy cái người hầu muốn đem bà nâng lên, Liễu Dục a một tiếng, “Đừng mẹ nó động! Đều cút cho tôi đi ra ngoài!”
Vài người khiếp sợ.

“Không……”

“Tôi nói các ngươi cút đi, nghe không hiểu sao!” Hắn phẫn nộ rống lên, thanh âm cùng Liễu Quý Xuyên không sai biệt lắm, bạo nộ làm cổ hồng lên, dọa những người đứng ở đây đều ra một thân mồ hôi lạnh, tự hiểu được hắn là người thế nào,liền sôi nổi lui đi ra ngoài.

Đá cửa thật mạnh đóng lại, hắn đi nhanh bước qua , nhắc bà lên cánh tay không chút cố sức nào đem bà kéo lên trên xe lăn, trên trán nữ nhân càng ngày càng chảy nhiều máu tươi, vết máu che nửa khuôn mặt , nhưng cũng không thể nào che dấu được dung mạo hơn người kia.

Nhìn ra người trước mặt là ai, bà run rẩy môi lắc đầu, “Không cần cứu ta…… Không cần cứu ta.”

Bà cố ý, lựa chọn một góc bàn sắc bén nhất , hung hăng mà đập xuống.

Người trước mặt đột nhiên cười dữ tợn, khóe mắt run rẩy, đó là điềm báo tức giận,trên người hắn phảng phất thấy được bóng dáng Liễu Quý Xuyên , bà càng run rẩy lợi hại hơn.

“Mẹ?”

Một tiếng nghi hoặc, cái tay kia đột nhiên hướng về phía cổ bà bóp, chỉ thấy hắn giận trừng mắt , khuôn mặt âm độc.
“Ông ta động vào đồ vật của tôi, theo lý thường hẳn là, nếu ông ta còn không còn trở về, bà cũng đừng nghĩ sống tốt!”

Tần Thục đột nhiên cười, gần như quyến rũ, khóe miệng kéo ra độ cung càng lúc càng lớn, đây bao lâu rồi bà chưa cười , nhưng chính mình cũng khó có thể tin, còn có thể phát ra thanh âm cười ha ha .

Bà cho rằng đời này cũng sẽ không cười nữa, không nghĩ tới thế nhưng còn có cơ hội.

Bình luận

Để lại bình luận