Chương 121

Thậm chí bọn họ còn quyết định lần sau sẽ cùng thành lập một đội, tiếp tục tham gia các cuộc biện luận khác.
Bên này Lục Thanh Diên nỗ lực ở trường, còn Thư Bắc Thu thì nỗ lực trong công việc.
“Từ tỉnh chuyển về huyện, cũng được xem là tôi xui xẻo.” Bàng Đại Hải được Thư Bắc Thu mời về nhà ăn cơm, Thư Bắc Thu liền hỏi thăm, từ nhà máy cơ khí huyện lên nhà máy cơ khí tỉnh cần nỗ lực như thế nào, “Nhưng từ huyện lên tỉnh thì khó lắm.”
“Đặc biệt là cậu ở tỉnh không có mối quan hệ.” Bàng Đại Hải chỉ vào Thư Bắc Thu, “Thật sự rất khó.”
Thư Bắc Thu nghĩ một lúc cũng cảm thấy có đạo lý.
“Mặc dù tỉnh tốt, nhưng tốt ở chỗ cậu phải có bản lĩnh, một là quan hệ xã hội gia đình cứng, hai là có người chiếu cố trong đơn vị công tác, như vậy cậu mới có thể như cá gặp nước, nhưng nếu như cậu không có những thứ này, vậy trừ phi cậu là thiên tài, một thiên tài có thể tự tạo ra một máy móc, chẳng qua máy móc này sẽ không phải hoàn toàn do cậu đứng tên, bởi sau đó sẽ có thêm một danh sách dài những người chẳng làm gì mà được hưởng, tóm lại là rất bực bội.”
Bàng Đại Hải lắc đầu, “Bắc Thu à, tỉnh không dễ vào đâu, nhưng cậu có thể phát triển mạnh mẽ ở huyện, được lên báo huyện, rồi lên báo thành phố, rồi sẽ có ngày cậu thành công hơn hiện tại.”
Thư Bắc Thu ghi nhớ những lời đó, sau khi tiễn Bàng Đại Hải đi, Thư Bắc Thu dọn dẹp bát đũa, lau nhà tắm rửa xong, liền nằm trên giường suy nghĩ.
Tự tạo ra một máy móc, cũng không phải là không thể. . .
Từ đó, Thư Bắc Thu sau giờ làm việc liền tự nhốt mình trong nhà mày mò.
Lúc trong huyện tổ chức cuộc thi máy móc, anh lập tức đăng ký tham gia, mỗi lần đều đạt giải ba.
Lục Thanh Diên biết anh đang bận rộn chuyện gì, nên còn mua rất nhiều món ngon ở tỉnh gửi về.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, Lục Thanh Diên không nói với Thư Bắc Thu về thời gian nghỉ của mình, cô trực tiếp thu dọn hành lý, ngồi xe khách về quê.
Từ tỉnh về huyện, đi xe mất năm tiếng.
Lục Thanh Diên đến nhà máy cơ khí, cũng mới hơn trưa một chút.
Ông cụ bảo vệ cười hiền hậu chào hỏi cô, Lục Thanh Diên liền trò chuyện với ông ấy một lúc.
“Ông sắp nghỉ hưu rồi, sau tết sẽ là người khác thay ông trông coi chỗ này.”
“Như vậy cũng tốt, về nhà nghỉ ngơi, thư giãn tâm trạng.”
“Ông cũng nghĩ vậy, trông coi cửa lâu quá, mỗi ngày đều ở trong căn phòng này, ngồi đến khi lưng đau mỏi hết cả. . .”
Lúc Lục Thanh Diên về đến nhà, Thư Bắc Thu đang mày mò tác phẩm của mình.
“A! Sao em không nói với anh, để anh đi đón em!”
Thấy người, Thư Bắc Thu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bỏ đồ trong tay xuống, đi đến cầm túi hành lý của Lục Thanh Diên, sau đó ôm chặt lấy cô.
“Muốn tạo bất ngờ cho anh.” Lục Thanh Diên vòng tay ôm eo anh cười nói.
“Thật sự rất bất ngờ.” Thư Bắc Thu hôn cô một cái, “Chắc em chưa ăn gì phải không? Anh đi nấu cơm cho em.”
Hôm nay anh được nghỉ.
“Em muốn ăn mì, thêm chút giấm và ớt.”
“Được.”
Lục Thanh Diên về phòng nghỉ ngơi một lúc, cô nhìn khắp mọi ngóc ngách trong nhà, đều sạch sẽ gọn gàng, có thể thấy, dù cô không ở nhà, Thư Bắc Thu vẫn dọn dẹp nhà cửa rất cẩn thận.
Mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong đều được xếp gọn gàng, dưới gầm giường cũng không có bụi bẩn.
Có thể thấy, Thư Bắc Thu dọn dẹp hàng ngày.
Làm tốt lắm.
Lục Thanh Diên ăn mì, khen ngợi Thư Bắc Thu hết lời.
Thư Bắc Thu cười đến mức nếp nhăn quanh mắt đều hiện ra.
Vợ về rồi, Thư Bắc Thu không còn mày mò những thứ của mình nữa.
Anh đun nước xong, Lục Thanh Diên đi tắm.
Chờ cô trở lại, hai người liền về phòng thân thiết một chút.
Cả hai đều rất nhớ nhung đối phương, cho nên đến nửa đêm mới nấu đồ ăn nhẹ, rồi ôm nhau ngủ đến sáng.
“Anh đi làm đây, trong nồi có cháo và bánh bao.”
“Được.”
Lục Thanh Diên chống dậy hôn anh một cái.
Thư Bắc Thu cười đi làm.
Tôn Nguyệt biết cô về, xuống lầu tìm cô, kết quả nhìn thấy cửa đóng, chị dâu bên cạnh cười ẩn ý, “Tiểu biệt thắng tân hôn, để cô ấy ngủ một chút.”
“Thì ra là vậy.” Tôn Nguyệt che miệng cười rồi trở về.
Bụng cô ấy đã rất lớn.
Chờ Lục Thanh Diên thức dậy, biết Tôn Nguyệt đến thăm, liền ăn uống xong, mua đồ ăn về, rồi dẫn theo len mua ở tỉnh lên lầu tặng Tôn Nguyệt.
Tôn Nguyệt rất thích, kéo cô ngồi xuống trò chuyện.
Lục Thanh Diên lại sờ bụng cô ấy, hơi cứng, cô còn khẽ chọc vài cái, khiến Tôn Nguyệt cười.
“Dì của cô đâu?”
“Hai ngày nay nhà ngoại có việc, bà ấy về rồi, nói mai sẽ về.” Tôn Nguyệt cười nói.
Rồi cô ấy hỏi chuyện học hành ở trường của Lục Thanh Diên, Lục Thanh Diên liền chọn một vài chuyện vui kể cho cô ấy nghe.
Nhìn cô ấy cười, bụng cũng rung lên, Lục Thanh Diên không nhịn được lại sờ vào.
Buổi trưa Thư Bắc Thu về ăn cơm, Lục Thanh Diên nói với anh cô định mai về thăm nhà.
Thư Bắc Thu không có ý kiến.
Buổi chiều Lục Thanh Diên mở lọ đựng tiền tiết kiệm ra, thấy bên trong có hơn một trăm đồng, chắc là Thư Bắc Thu đã để một phần tiền lương vào đó, phần còn lại anh tự chi tiêu.
Lục Thanh Diên cất lọ đựng tiền đi, lại chia những thứ mua từ tỉnh ra.
Sáng hôm sau, Lục Thanh Diên thức dậy cùng với Thư Bắc Thu.
Ăn sáng xong, Lục Thanh Diên xách theo hành lý đến bến xe.
Đến nhà họ Thư, chưa đầy tám giờ sáng.
Tiêu Đình Đình mang bầu, đang vươn vai trong sân, “Chị dâu? Chị nghỉ rồi à?”
Thấy có người đẩy cửa bước vào, Tiêu Đình Đình nhìn rõ người thì cười hì hì bước tới hỏi.
“Chị được nghỉ rồi, lão tứ chưa nghỉ sao?”
“Chưa.” Tiêu Đình Đình lắc đầu, “Anh ấy nói phải đến ngày 20 tháng 12 mới nghỉ.”
“Muộn như vậy?”
“Bận đi khám bệnh từ thiện ở nông thôn.” Giọng nói của Tiêu Đình Đình khiến ba Thư và mẹ Thư cũng bước ra.

Bình luận

Để lại bình luận