Chương 122

Nghĩ đến khả năng này, lòng của nàng như bị một tảng đá lớn gắt gao ngăn chặn.

Lục Nhã ngồi xổm trước mặt Tô Mộ Thu, tay nắm hai má nàng bức nàng ngửa mặt lên, móng tay màu đỏ tại trên mặt trắng nõn của nàng rất là chướng mắt,“Cô cũng đừng cắn lưỡi tự vận a, nếu cô chết, chúng tôi hội rất khó làm. Hơn nữa, Hùng ca rất không thích đụng một cái xác chết………” Nàng có chút hả hê nhe răng cười.

Tô Mộ Thu ánh mắt tràn đầy hận ý, nàng mấp máy môi, đột nhiên hướng Lục Nhã nhổ nước miếng, làm cho Lục Nhã không kịp chuẩn bị.

Lục Nhã sợ run vài giây.

“Hảo! Rất tốt!” Nàng không giận ngược lại cười, nhìn như có chút tán dương liên tiếp gật đầu, hiển nhiên là giận điên lên.

Nàng chậm rãi đứng lên, vẻ mặt mỉm cười, bỗng nhiên sắc mặt chìm xuống, cúi người, nâng lên cánh tay nảy vung lên gò má Tô Mộ Thu, “ba” một tiếng giòn vang, âm lượng cùng lực đạo so với một cái tát kia càng nặng hơn.

“Hừ!” Nàng lạnh lùng khẽ hừ,“Tiện nhân! Không biết xấu hổ, còn tưởng rằng chính mình có bao nhiêu thuần khiết ! Còn chưa cùng người khác đùa bỡn!” Nàng dùng chân đá đá đầu Tô Mộ Thu, không có phản ứng, đoán chừng là trán đụng phải mặt đất nên đã hôn mê, nàng quấn quấn một lọn tóc quăn,“Hùng ca, cô ta ngất rồi anh miễn cưỡng lên a!”

Nàng nói những lời tàn nhẫn kia thì biểu lộ lãnh đạm phảng phất là nói ‘Đồ ăn hư rồi, anh tựu miễn cưỡng ăn đi!’ bình thường, làm cho Cổ Xây Hùng một lão đại đặt chân vào hắc đạo vài năm cũng không khỏi cảm thấy đáng sợ, phụ nữ trả thù đều là không đoán được.

“Lục Nhã, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô, không thể động Tô Mộ Thu, không phải sao?”

Tiếng nói âm lãnh tại cửa ra vào nặng nề vang lên.

Cổ Xây Hùng kinh hãi đứng lên, Lục Nhã tâm rùng mình, giương mắt nhìn qua, người đàn ông tóc bạc một đầu dài đến eo dựa khung cửa mà đứng, đôi mắt mang theo vài phần hàn ý, thẳng tắp bắn về phía nàng, giống như lúc trước, làm cho nàng cảm thấy áp lực, không khỏi lạnh cả sóng lưng.

Nàng ổn ổn tâm thần, trấn định nhìn lại,“Tôi cũng nhớ rõ, hiệp nghị của chúng ta cũng không nói anh có thể can thiệp vào hành động của tôi, không phải sao?”

“Đó là tại cô cam đoan ko động Tô Mộ Thu.”

“Cô ta đã rơi vào trong tay của tôi, tôi muốn xử trí như thế nào là quyền của tôi a?”

“Đã không chung nhận thức, chúng ta cũng không cần hợp tác, tôi hiện tại thay lão đại của chúng tôi nói rõ huỷ bỏ hiệp nghị, nếu như cô đã quyết tâm…………”

“Xem như anh lợi hại!” Lục Nhã bĩu môi,“Tôi cam đoan ko động cô ta, nhưng là hy vọng anh có thể tuân thủ ước định, qua ngày mai Tô Mộ Thu do tôi xử trí.”

“Đó là đương nhiên.” Hắn lạnh nhạt nói, mục quang bỗng nhiên bắn về phía mấy kẻ giữ lấy Tô Mộ Thu nói,“Còn không buông tay?”

Mấy người đàn ông cứng đờ, mặt lộ vẻ dị sắc, động tác nhanh chóng buông tay ra.

Người đàn ông tóc bạc cất bước chậm rãi đến gần, lười biếng ưu nhã giống như một ngân hồ, khóe miệng hiện một vòng cười bất cần đời, tĩnh mịch đôi mắt lại âm lãnh.

Hắn cúi người động tác nhu hòa cúi xuống ôm lấy Tô Mộ Thu xong liền không quay đầu lại rời đi.

Lục Nhã đứng tại chỗ hận đến mức cắn chặt răng.

Sáng sớm hôm sau, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm sớm ra cửa, hai người con trai bởi vì trong đêm tỉnh lại vừa khóc một hồi, giằng co một đêm, cho nên đến bây giờ Lãnh Nghiên sáng sớm thức dậy đến bây giờ một mực tâm thần không yên, tổng cảm giác sẽ có sự tình gì phát sinh, rồi lại nói không nên lời, lo lắng ko thể biểu đạt được.

“Nghiên Nhi, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì .”

Phượng Dật Hành ôm lấy nàng ôn nhu trấn an.

Lo lắng cũng không ích gì, giờ phút này bọn họ chỉ có tĩnh tâm chờ tin tức.

“Ân.” Lãnh Nghiên gật đầu.

Phượng Dật Hành nhẹ giọng thở dài.

Xe hơi không phải trực tiếp chạy về hướng Thanh Long mà là tại nửa đường cùng huynh đệ Lôi Sát đường cùng trực tiếp hướng một phương hướng khác chạy tới. Chạy đến một sườn núi khá vắng vẻ, đoàn người Phượng Dạ Hoàng cuối cùng tại một trang viên hùng vĩ dừng lại.

Tựa hồ là có dự cảm bình thường, tại bọn họ khẽ tới gần, cửa sắt uy nghiêm màu đen tự động từ từ hướng hai bên mở ra.

Bốn cỗ xe màu đen nối đuôi nhau mà vào. Xe hơi dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc Âu Châu dừng lại.

Trước cửa sớm đã đứng một người nhìn như là quản gia đợi bọn họ đến.

Chứng kiến Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm xuống xe, quản gia khom người gật đầu,“Mời đi bên này, chủ nhân nhà tôi đã đợi lâu.”

Quản gia dẫn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vào một căn phòng.

Trong phòng, trên ghế sa lon một người đàn ông tao nhã đang ngồi, mặt khác hai người đàn ông lãnh tuyệt dựa cửa sổ mà đứng, người đàn ông tao nhã giờ phút này nhẹ nhàng cười, tiện tay chỉ chỉ sô pha đối diện, cười nói,“Tùy tiện ngồi, hoan nghênh đã đến.”

Bình luận

Để lại bình luận