Chương 122

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 122

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“…” Cô tròn mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi mỏng manh cảm nhận rõ rệt sự mềm mại ấm áp đang áp lên môi mình. Thậm chí còn là…

Anh đang làm gì vậy? Sao anh lại… hôn cô?

Giang Vũ mút nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô, bàn tay đặt ở eo bắt đầu làm những chuyện xằng bậy, hắn từ tốn luồn sâu vào bên trong lớp áo ngủ mỏng manh. Đúng là nam nữ thụ thụ bất thân mà, cứ hễ gần nhau là y như rằng không có chuyện gì lành lặn cho được.

“Ưm…” Bị anh bất ngờ mò đến nơi nhạy cảm trên cơ thể, cô khẽ kêu lên một tiếng khe khẽ, sau đó lại phập phồng thở dốc, hơi thở trở nên nặng nhọc khó khăn.

Bầu ngực cô bị anh xoa nắn đến mức trở nên mẫn cảm lạ thường, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy như có một luồng điện xẹt qua người.

Chẳng phải anh ghê tởm cô lắm hay sao? Vậy tại sao anh lại cùng cô làm cái chuyện thân mật này chứ?

“Giang, Giang Vũ… a… chuyện này…” Cô lắp bắp, cố gắng đẩy anh ra.

“Cô không thích sao?” Âm giọng anh trở nên khàn đục, hắn chống tay nằm đè lên người cô. Bàn tay to lớn vuốt dọc theo đường cong quyến rũ nơi thắt eo: “Cô thật sự không muốn làm chuyện này?”

Hốc mắt cô ửng đỏ lên, cô nghẹn ngào từ chối: “Thứ rác rưởi dơ bẩn như em, thật sự… không phù hợp với anh đâu…”

Mi tâm người đàn ông khẽ đanh lại, ngón tay cái hắn miết chặt lên đôi môi mềm mại của cô: “Vũ Tranh, làm người thì không được tự ví mình như rác rưởi. Tự hạ thấp bản thân mình, chính là thứ đáng khinh bỉ nhất trên đời này. Cô biết chưa hả?”

“Nhưng mà…” Cô định nói gì đó.

“Trả lời đúng vào trọng tâm câu hỏi của tôi, không được nói nhưng mà.” Hơi thở anh trở nên gấp gáp hơn, hắn lặp lại câu hỏi ban nãy: “Cô có muốn làm chuyện đó không?”

Gương mặt cô càng lúc càng đỏ bừng lên, cô ái ngại gật đầu, rồi lại đưa ra một câu điều kiện: “Đ… Đừng làm mạnh quá… Nếu không… Hỷ Hỷ sẽ tỉnh dậy mất…”

Giang Vũ khẽ cong môi cười, hắn nâng cằm cô lên rồi ngậm nhẹ lấy đôi môi mềm mại: “Ừm, anh hứa sẽ không làm mạnh đâu.”

Dứt lời, anh liền đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong. Khoang miệng mềm mại, ấm nóng và ẩm ướt của cô dịu dàng đón nhận sự thâm nhập đầy táo bạo của hắn. Anh đảo lưỡi quấn quýt lấy đầu lưỡi non nớt của cô, đem hết thảy sự ngọt ngào, nồng cháy đặt trọn vào trong cái hôn vụn vặt nhưng đầy mãnh liệt. Bàn tay to lớn của anh khẽ động đậy, hết quấy phá đôi gò bồng căng tròn lại nhẹ nhàng di chuyển dần xuống phía dưới. Khi chạm đến nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cô, toàn thân anh như bừng lên một ngọn lửa dục vọng cháy bỏng.

Dù cách nhau một lớp quần lót mỏng manh, nhưng vẫn đủ khiến anh mường tượng được cảnh xuân tươi đẹp đang ẩn giấu phía dưới. Yết hầu anh khẽ nhấp nhô lên xuống, anh không kìm được mà di nhẹ ngón tay giữa của mình trêu đùa nơi hạch huyệt nhạy cảm.

“Ưm…” Vũ Tranh thoáng run lên khe khẽ, trong miệng cô bật ra một tiếng rên nhẹ nhàng. Cảm giác lạ lẫm bắt đầu xâm lấn lấy lý trí cô, cả thân thể cô như tê như dại đi.

Ngại quá đi mất…

Anh sờ soạng thêm một hồi nữa cũng cảm nhận được phía bên dưới cô đã trở nên ẩm ướt, anh dè dặt lên tiếng hỏi: “Tôi… cởi quần cô ra, được chứ?”

“… Được…” Mấy loại chuyện ngại ngùng xấu hổ này, anh cần gì phải thương thảo qua ý kiến của cô làm gì cơ chứ…

Giang Vũ từ tốn kéo chiếc quần ngủ của cô xuống, hắn không cởi bỏ nó hoàn toàn, chỉ kéo đến khoảng nửa bắp đùi non mềm của cô. Vùng tư mật trắng nõn hiện ra lồ lộ trước mắt anh, càng làm cho anh thêm phần căng thẳng và áp lực. Dù rằng trước đây anh đã từng cùng cô quan hệ thể xác, nhưng thật tâm mà nói, ấn tượng còn đọng lại trong anh không được mấy phần tốt đẹp. Căn bản là vì khi ấy anh bị người ta hãm hại hạ dược, lại còn là thứ ký ức đen tối mà anh luôn muốn quên đi. Nên thật lòng mà nói, anh không thể nhớ được bất cứ điều gì cả.

Anh nhẹ nhàng đút một ngón tay vào bên trong cô, rồi lại trầm khàn giọng gặng hỏi: “Sau cái lần đó cô có làm chuyện đó với ai khác nữa không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận