Chương 122

Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khiến cho Cố sư phụ đang ở thời điểm mấu chốt trượt một cái, suýt chút nữa là đứt rễ.
Trong lúc hoảng loạn, chàng đỡ lấy án thư dưới thân Hoa Dương, đột nhiên đẩy về phía trước một cái, chân bàn quẹt lên sàn nhà bằng gỗ tạo nên một tiếng “Két” chói tai.
“Cốp!” Đầu Hoa Dương thình lình đụng phải vách tường phía sau, đau đến nỗi khiến nàng nhe răng.
Cố Hạnh Chi thấy nàng đau cũng bất chấp chính mình, luống cuống tay chân ôm chầm lấy người kia. Bàn tay nóng rực dừng lại ở sau gáy nàng, cũng không nỡ trách cứ mà chỉ ai oán mà than thở: “Làm chính sự thì tập trung một chút.”
Không nói thì thôi, vừa nói là Hoa Dương đã uất ức.
Nàng hất khuôn mặt đỏ bừng lên, tức giận trừng Cố Hạnh Chi, nói: “Đều tại chàng!”
Cố Hạnh Chi sửng sốt, bàn tay đang xoa gáy Hoa Dương dừng một chút, sau đó lại nghe thấy nàng mê man lải nhải: “Chàng xem Tống Dục ở cách vách tập trung tinh thần ra sao! Chỉ có chàng làm như ôn sách vậy, chẳng có một chút âm thanh nào.”
Sau cùng nàng khựng lại một chút rồi lại thêm một câu: “Chán!”
“…” Sắc mặt Cố sư phụ vô cớ bị tai bay vạ gió trở nên rất khó xem, đen đến mức có thể tích ra mực vậy.
Thật ra làm chuyện phu thê không phát ra tiếng vốn chỉ là thói quen cá nhân, ngẫu nhiên cũng trở thành tình thú trong khuê phòng nhưng giờ lại bị nữ nhân của mình lôi so sánh một cách trắng ra với nam nhân khác…
Cảm giác ghen tuông từ trước đến nay chưa từng có ùa lên trong lòng.
Đôi mắt đen thâm thuý híp lại, Cố Hạnh Chi chống hai tay lên hai bên án thư, giam nàng vào lòng rồi cúi người đè xuống.;
Hoa Dương bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo đi vài phần.
Hương vị thanh lãnh mà lại có tính công kích của nam nhân bao vây lấy nàng, giống như vẻ tàn bạo đột nhiên dâng lên trong mắt chàng vậy, chậm rãi mà nặng nề dồn ép đến, khi nàng muốn hối hận thì đã chậm rồi.
Một tay Cố Hạnh Chi khống chế eo nàng, cả động tác vuốt ve cũng lộ ra tín hiệu nguy hiểm.
“Vậy phải làm sao mới được coi là thú vị?” Nam nhân trước mặt hỏi, cường thế đẩy hai cái đùi không tự giác mà khép lại của nàng ra.
“Như thế này?”
“Ưm, ưm…”
Đầu ngón tay linh hoạt dính lấy chất lỏng trơn trượt trong huyệt, nhẹ nhàng mơn trớn âm đế đứng thẳng, khiến cho toàn thân nàng run rẩy. Đôi mi thanh tú của Hoa Dương nhíu lại, không thể kìm được mà than nhẹ thành tiếng.
Ngón tay của chàng rất dài, lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay hơi lạnh, lúc di chuyển ở huyệt khẩu sẽ mang đến cảm giác khi ấm khi lạnh.
Từng động tác đánh vòng kia khiến Hoa Dương cảm thấy ánh trăng và ánh nến trước mắt dường như đều bị chàng đảo loạn rồi.
Mà người nọ còn dán lại đây, đôi môi mỏng dừng ở bên tai nàng, ngữ khí lưu luyến hỏi: “Như thế này?”
“A!!!”
Trong khoảnh khắc khi nói chuyện, hai ngón tay đột nhiên cắm vào, ngựa quen đường cũ mà tìm được chỗ thịt mềm mẫn cảm nhất trong đường đi kia, ấn một cái!
Hoa Dương chợt thấy một luồng nhiệt tích lũy ở bụng nhỏ, giống như suối nước nóng mịt mờ dần dần trở nên mãnh liệt.
“Ưm, a! Nơi đó… Nơi đó là…” Nàng nức nở rên rỉ, nước mắt bất giác chảy xuống từ trên gương mặt hơi ngưỡng lên.
“Ngoan.” Cố Hạnh Chi trầm trầm mà cười một tiếng, thì thầm: “Đó là nơi khiến nàng vui sướng.”
Nói rồi rút ra ngón tay đã ướt đẫm, đỡ vật lớn của chính mình, lại lần nữa cắm vào toàn bộ!
“Ưm!”
Chỉ rút ra trong chốc lát cũng không khiến Hoa Dương cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đột nhiên trống rỗng ngược lại càng phóng lớn khát vọng khi nãy thêm vài phần mãi đến khi nhục hành nóng rực cứng rắn kia lại lần nữa đi sâu vào.
Cố Hạnh Chi như đang cố ý tìm điểm mẫn cảm kia của nàng, bắt đầu mãnh liệt húc tới.
“A, a, a, ư…”
Tiếng thân thể va chạm hỗn tạp với tiếng nước, nhất thời thêm tiếng rên rỉ của nữ nhân phụ hoạ vang lên trong học đường yên tĩnh.
Án thư dưới thân hai người lung lay mà thừa nhận va chạm hung mãnh của nam nhân, nhưng lại cũng chỉ có thể phát ra tiếng “kẽo kẹt” kháng nghị.
“Hay là như vậy? Hửm?”
Giữa lúc rối loạn, nam nhân trước mặt thở hồng hộc, cũng không quên một lần rồi lại một lần xác nhận. Hơi thở ướt nóng mịt mờ ở bên tai, Hoa Dương nhất thời nổi da gà toàn thân.
Hai tay nàng nắm chặt hai bên mép bàn, phòng khi không cẩn thận bị Cố Hạnh Chi “làm” ngã xuống. Chàng nhìn ra được sự ngượng ngùng của nàng, cắn vành tai đỏ thẫm của nàng, hỏi: “Có phải thích ta làm nàng như vậy không?”
“Ưm!” Động tác cắm vào rút ra ngừng lại trong một cái chớp mắt, Cố Hạnh Chi nhịn xuống tiếng thở dốc, một hồi lâu sau mới nói: “Đừng kẹp chặt như vậy.”
Hoa Dương theo bản năng sửng sốt, trừng to đôi mắt, không thể tin được mà nhìn chàng.
Nếu như nàng không nhớ lầm, đây vẫn là lần đầu tiên Cố Hạnh Chi nói ra những lời lộ liễu như vậy khi còn tỉnh táo. Nàng ngơ ngác nhìn chàng, chớp chớp mắt trong im lặng.
Cố Hạnh Chi nhìn ra tâm tư của nàng, cười nhạt hôn lên mặt nàng, thấp giọng nói: “Không phải nàng muốn nghe những lời này sao? Nếu nàng muốn nghe, từ nay về sau ta sẽ nói cho nàng nghe, hửm?”
“Ưm!” Lại là một lần húc vào thật sâu, Hoa Dương bị cắm đến hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng không chờ nàng kịp phản ứng, Cố Hạnh Chi đã mạnh mẽ lôi nàng dậy, xoay người, bắt Hoa Dương đứng đối mặt với vách tường.
Hoa Dương không thấp nhưng nếu so sánh với một người tráng kiện như Cố Hạnh Chi thì lại có thể tính là nhỏ xinh. Đứng xoay lưng lại với chàng như vậy thì cần phải cố gắng nhón mũi chân mới có thể đưa chính mình đến dưới háng chàng.
Bàn tay tẩm một lớp mồ hôi mỏng nâng cái mông vểnh của nàng lên, đẩy lên rồi lại kéo sang hai bên, để lộ thuỷ động trắng nõn kia ra. Cố Hạnh Chi không cần đỡ mà ưỡn eo, lần nữa đưa chính mình vào đó hoàn toàn.
“A! Trường Uyên… Thật thoải mái! Ưm, mạnh quá, sâu quá!;Ta ra, ta ra”
Trong phòng lại là cảnh tượng phiên vân phúc vũ (4).
(4) Từ hình dung cảnh giường chiếu
Hoa Dương gần như bị quán tính mạnh mẽ ở phía sau đè lên tường, đầu vú đứng thẳng cọ xát, khoái cảm tán loạn truyền đi khắp toàn thân.
Mà người ở phía sau cũng như tới rồi thời điểm mấu chốt, hưng phấn mà càng kéo nàng rộng mở thêm, lang eo vừa điên cuồng rung động, ánh mắt nóng bỏng vừa nhìn chằm chằm vào tiểu nhục động bị chàng căng ra đến độ thịt non bên trong lật ra ngoài.
“A, a…… Ta, ta muốn tới…… Bắn cho ta…… Trường Uyên bắn cho ta……”
Trong lúc tính khí đánh ra sóng triều, thân thể nữ nhân va chạm với mặt tường, những điều huấn của các bậc thánh nhân treo ở bên trên rơi xuống, một bức rồi lại một bức, thật khiến người ta lo lắng nếu cứ như vậy, mặt tường đối diện cũng sẽ bị động tác hoang đường của hai người xốc bay.
“Choang!” Trong phòng rền vang tiếng đồ sứ vỡ.
Trên một cái tủ đứng dựa vào mặt tường, một bình hoa bằng sứ men trắng rơi xuống đất, theo tiếng vang mà vỡ vụn
Ở bên kia của cảnh tượng núi lở đất mòn, Tống Dục và Hoa Thiêm dùng chung một mặt tường nghe thấy tiếng hai người kia kịch liệt đến muốn lật cả mái nhà, ăn ý mà giật giật khóe miệng.
Hoa Thiêm có phần ngại lại tiếp tục nghe, sắc mặt kỳ dị mà lần mò đến chiếc váy của mình, xoay người muốn xuống khỏi giường nhưng lại bị Tống Dục túm vào lòng.
Dưới ánh đèn, bóng người sau lớp màn giường càng trở nên mờ ảo, ánh mắt hắn ta sâu kín nhìn nàng ta, hơi khẩn cầu nói: “Nàng cứ vậy mà đi là muốn khiến ta mất mặt sao?”
Hắn ta dùng “ta” mà không phải là “trẫm”.
Hạ thấp thân phận, còn bày ra mười phần thành ý.
“….” Hoa Thiêm nghẹn một cái, nhất thời cũng không biết nên đáp lại hắn ta thế nào.
Nếu từ chối… Hình như đúng là không cho hắn ta mặt mũi.
Hắn ta và Cố Hạnh Chi cùng lớn lên, nếu luận giao tình thì phải gọi nhau một tiếng “huynh đệ”, đương nhiên cũng không thể thua kém quá nhiều.
Còn nữa, Tống Dục là quân, Cố Hạnh Chi là thần, luận thân phận, hắn ta đương nhiên phải đứng trên vạn người, trong đó tự nhiên cũng phải bao gồm mọi mặt…
Hoa Thiêm khó xử, không muốn đồng ý mà cũng không thể cự tuyệt. Nhưng Tống Dục trước nay chính là một kẻ da mặt dày.
Không đợi Hoa Thiêm đáp lại, hắn ta đã kéo người tới, nửa dụ dỗ nửa lừa gạt mà đẩy nàng ta đến chỗ cái tủ đứng ven tường kia, nhanh nhẹn mà áp lưng nàng ta lên trên.
Hoa Thiêm không kịp phản ứng thì đã bị hắn ta ngậm lấy cánh môi. Nức nở, kháng nghị, thở gấp, xin tha đều bị nuốt hết vào bụng, chỉ còn lại tiếng ưm a rất nhỏ.
Một tay Tống Dục kìm chặt eo nữ nhân trong ngực, một tay lướt qua đường cong mềm mại xinh đẹp ở lưng mông nàng, đi đến đùi rồi nâng lên.
Cái chân dài trắng muốt như ngọc kia đã bị hắn ta đặt ở khuỷu tay.
Hai người mặt đối mặt mà đứng, tư thế như vậy khiến cho khe thịt ở giữa hai chân bị kéo ra. Hoa Thiêm cảm thấy cực kỳ xấu hổ, giãy giụa không muốn nghe theo, mãi đến khi quy đầu nóng rực mà cứng rắn kia lại lần nữa đặt lên nhục hạch mẫn cảm của nàng ta.
Tống Dục hơi ngồi xổm xuống một chút, dùng vật cứng nhếch lên cao của chính mình cọ xát với nhuyễn huyệt đã lại ướt át của nàng, đôi mắt nhuộm đầy dịu dàng, lẩm bẩm cầu xin: “Thiêm Nhi, cầu nàng, cứu ta…”
Cứu?
Cứu mặt mũi hay là cứu thân thể của hắn ta?
Hoa Thiêm rùng mình, chỉ cảm thấy tai mình đỏ bừng.
“Ưm!!!”
Vật cứng đột nhiên cắm vào khiến nàng ta kêu lên thành tiếng. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt do dự đó, cái tên Tống Dục không biết xấu hổ này đã nhân lúc vắng vẻ mà vào, trực tiếp đưa chính mình vào trong cơ thể nàng ta.
Hoa Thiêm vội vàng cắn môi mình, vừa vặn vẹo eo, vừa khước từ cái tên nam nhân liên tục tiến vào kia.
“Ưm, ưm! Kỳ cục…” Tống Dục bị động tác vặn vẹo lung tung của nàng ta trêu chọc đến mất hồn, vách trong vốn chặt khít quấn lên, hút đến nỗi hắn ta suýt chút nữa là tước vũ khí.
Mà Hoa Thiêm cũng vì vặn vẹo mà bị đụng đến điểm mẫn cảm, đáng thương mà kêu hai tiếng. Nàng ta ý thức dưới sự chênh lệch thân thể và sức mạnh cách xa này, chính mình đã không còn đường trốn nữa. Hoa Thiêm có phần chấp nhận số phận mà nhón chân, mau chóng thả lỏng vách trong co chặt.
Tống Dục lúc này mới hoà hoãn lại.
Hắn ta khôi phục nhịp thở, nhìn nữ nhân trong ngực, nhẹ nhàng cười một tiếng. Tiếng cười đó vẫn phong lưu ngang ngạnh, còn mang theo chút xấu xa.
“Vừa rồi kêu rất êm tai.” Hắn ta hôn lên giữa trán nàng ta, cổ vũ. “Lát nữa khi ta làm nàng, nàng cũng phải kêu như vậy, nhớ rõ chưa?”
“Ưm? Ư…”
Không đợi Hoa Thiêm gật đầu, Tống Dục đã tự bắt đầu một vòng thọc vào rút ra mới.
Khi toàn bộ dương cụ thô dài, nóng rực và đứng thẳng đi vào có thể dễ như bàn tay mà chạm đến hoa tâm yếu ớt của nàng ta. Bụng nhỏ của nam nhân cọ xát với âm đế mẫn cảm của nàng ta, ngực cọ xát với đầu vú se lại của nàng ta, kích thích đồng thời ở mấy nơi chẳng mấy chốc đã khiến Hoa Thiêm không chống đỡ được.
Nhưng nàng ta vẫn kiên quyết giữ gìn một chút mặt mũi của khuê tú, cắn chết môi dưới không chịu phát ra tiếng.
Tống Dục giận dỗi mà thọc vào rút ra nhanh hơn.
“Ưm, ưm… Đừng… Chậm một chút…”
Cơ bắp trên lưng nam nhân gồng chặt, liên tục đưa đẩy, cái mông rắn chắc siết chặt, nhìn thấy được là đã dùng hết sức lực toàn thân.
Cẳng chân thẳng tắp treo ở khuỷu tay hắn ta đong đưa cực nhanh, Hoa Thiên cảm thấy chính mình sắp không đứng nổi nữa.
“Ngoan…” Giọng dụ dỗ của Tống Dục lại xuất hiện. Hắn ta ra vẻ khó xử, có phần uất ức mà thở dốc, nói. “Nàng nên kêu hai tiếng đi, bằng không… Bằng không trẫm thật mất mặt.”
Lúc này hắn ta lại dùng từ “trẫm” này rồi.
Cũng không biết xuất phát từ việc cảm thấy Tống Dục đáng thương hay là suy xét cho mặt mũi của Nam Kỳ quốc quân mà Hoa Thiêm vẫn luôn cắn chặt khớp hàm rốt cuộc run rẩy mở miệng.
Một khi mở miệng thì chính là tiếng nức nở uyển chuyển mềm mại, thê lương pha thêm một chút nghẹn ngào nức nở.
Mà cái tên Tống Dục này cuối cùng cũng vừa lòng, động tác đưa đẩy ở dưới thân càng nhanh thêm vài phần. Mặt tường ở đối diện còn đang sột soạt mà rớt vụn bùn, Tống hoàng đế cực kỳ sĩ diện vì tôn nghiêm của vua một nước, lẳng lặng hạ độc thủ với những món đồ trang trí bằng sứ trên tủ đứng.
“Choang!” Một món trang trí ba màu rơi xuống đất.
“Choang!” Lần này là một chiếc bình hoa bằng sứ men xanh bị quăng xuống.
“Răng rắc…” Cuối cùng, đến cả lư hương đế hoa sen mà Cố sư phụ yêu nhất cũng chưa thể may mắn thoát nạn…
Ánh trăng vằng vặc treo cao giữa trời.
Đêm nay vẫn còn rất dài…

Bình luận

Để lại bình luận