Chương 122

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 122

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Con thật là…… Cùng ông ta giống nhau như đúc a, bóp chết ta đi, bóp chết ta! Nhanh để ta chết, cầu xin con, thành toàn ta, con làm ta chết đi a!”

“Muốn chết như vậy ?” Một bàn tay lấy điện thoại gọi đi, đặt bên tai bà, mặt lạnh lùng hung ác nham hiểm, “Tới, chính bà nói với ông ta, i cầu xin ông ta cứu bà, chờ đến khi ông ta đem người trả cho tôi, tôi sẽ để bà chết!”
—-Đô —

Liễu Dục nhìn điện thoại bị ngắt đột nhiên cười, khóe mắt chồng ở bên nhau dữ tợn dọa người, trong ánh mắt nhìn bà nhiều hơn vài phần hung ác.

“Ông ta đem điện thoại treo, bà nói xem ông ta có ý tứ gì? Tôi thật muốn thật đem bà bóp chết, phỏng chừng lão nhân kia sẽ tự hận mình đến chết .”

Tần Thục run rẩy đôi môi, máu nhiễm ướt nửa bên mặt, chết lặng tươi cười, cơ mặt đều mất đi khống chế, rốt cuộc cười không nổi, nước mắt cùng hỗn hợp máu rơi xuống.

“Cầu xin con…… Giết ta, giết ta.”

“Vậy bà nói ông ta đem đồ vật của tôi trở về a!” Hắn bạo nộ ,tiếng hô chấn động màn nhĩ, ngũ quan cơ hồ do phẫn nộ mà biến hình, bóp chặt cổ tay bà vẫn như cũ vô lực.

Cái nắp bật lửa mở lên đóng lại,lặp lại nhiều lần như thế, thanh âm thanh thúy vang dội ở kho hàng trống vắng an tĩnh.
Tạp vật chất đầy các góc, đôi tay cô bị trói ở trên tay vịn xe lăn, hiểu quả của thuốc dần dần mất đi, lý trí trở về, tính đúng thời gian dự định, mí mắt cô run lên tỉnh lại.

Bên tai vang lên thanh âm gì đó, nhưng mí mắt cô rất nặng , muốn dùng sức ngẩng đầu để thấy rõ người ngồi trước mặt , ánh đèn tối tăm, nam nhân trước mặt mặc tây trang màu đen cùng áo khoác dài, toàn thân đều là màu đen, hoàn toàn đối lập với ánh sáng từ đèn chiếu xuống.

Chân dài vắt chéo, gương mặt kia rất quen thuộc, có vài phần tương tự Liễu Dục, nhưng chờ cô thanh tỉnh lại lần nữa ,thì thấy rõ lại là một nam nhân trung niên , lệ khí giữa mày cùng hắn giống nhau như đúc, ngũ quan lập thể thâm thúy , phát ra khí chất tương tự Liễu Dục, hay nói đúng hơn là Liễu Dục có khi chất giống ông ta .

Đại não chậm rãi vận hành, tận lực ngẩng đầu lên, môi khô ráo lúc đóng lúc mở.

“Tôi cùng ông không thù không oán, sao lại đem tôi bắt lại.”

Cái nắp bật lửa khép lại lần nữa, lần này không mở ra nữa.

“Xem ra cô nhận ra ta là ai a.”

Liễu Quý Xuyên dựa vào ghế phía sau , ánh mắt băng lạnh, đôi tay đặt ở tay vịn, làm người kính sợ né xa ba thước, thanh âm trầm thấp như âm mấy độ, nghe thực sự áp lực.

“Con trai ta thực thích cô.”

“Thì sao.”

“Nó đem chân cô đánh gãy, ta còn rất cao hứng.”

Cô sửng sốt một chút, ngược lại hừ một tiếng , “Cha sao thì con vậy.”

“Chắc không phải là nói về khía cạnh tốt.”

Ông ta vẫn như cũ tự cố nói, “Nếu là con trai ta, vậy phải kế thừa một chút tính tình của ta, cho nên nếu ta đem cô giết,nói không chừng nó liền sẽ trở nên giống ta bây giờ.”

Vệ Duy Nhất lần đầu nghe được kế hoạch hoang đường như vậy, hai mắt thật sự không có sức lực mở ra được.
“Ông là người điên sao? Ông cũng biết cậu ta là con trai ông, vì sao còn muốn đối xử như vậy với cậu ta? Ông đem cậu ta trở thành cái gì.”

Liễu Quý Xuyên tựa hồ đối vấn đề này cảm thấy thực hứng thú, bỏ chân đang vắt chéo xuống, cong lưng chống đùi, nhìn về phía cô nhiều thêm vài phần ý cười.

“Ta ngẫm lại xem, đem nó trở thành cái gì? Hẳn là món đồ chơi đi, rốt cuộc có chuyện gì thú vị hơn dạy dỗ con trai mình thành cái dạng mà mình muốn chứ , không có chuyện gì vui hơn đâu.”

“Cho nên ông muốn giết tôi sao?”

“Giết cô, có thể không đạt tới hiệu quả mà ta mong muốn .”

Cái nắp bật lửa lại một lần vang lên tiếng đóng mở, nam nhân đứng lên, thân ảnh cao lớn như đám mây đen che đậy bóng dáng cô, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống dung nhan lập thể , diện mạo yêu nghiệt tà tứ làm người rét run, lời nói nói ra mười phần hàn ý.

Bình luận

Để lại bình luận