Chương 122

: Đêm Động Phòng**

Đêm buông xuống, tẩm cung được trang hoàng rực rỡ, như một bức tranh lộng lẫy đắm chìm trong ánh sáng lập lòe của hàng trăm ngọn đèn hoa chúc. Lụa đỏ thắm phủ khắp gian phòng, từ màn trướng đến tấm thảm trải sàn, hòa quyện với hương trầm thoảng bay và mùi hoa nhài ngọt ngào, tạo nên một không gian vừa trang nghiêm vừa đầy mê hoặc. Trên bàn gỗ mun chạm khắc tinh xảo, hai ly rượu giao bôi đặt cạnh nhau, ánh bạc lấp lánh dưới ánh đèn, như lời mời gọi đầy ý vị.

Phó Ninh Dung ngồi bên giường, áo phượng uy nghiêm đã được thay bằng một lớp áo lụa mỏng màu hồng phấn, nhẹ nhàng ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong mềm mại, quyến rũ. Áo lụa trong suốt, mờ mờ ảo ảo, làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc, đôi vai thon gầy và vòng eo nhỏ nhắn. Mái tóc đen mượt xõa dài, chỉ được điểm xuyết bằng một cây trâm ngọc đơn giản, khiến nàng toát lên vẻ đẹp thanh tao nhưng không kém phần mê hoặc. Nàng cúi đầu, má ửng hồng, trái tim đập mạnh khi nghe tiếng bước chân trầm ổn của Tạ Du tiến vào, mỗi bước như đánh thức mọi giác quan trong cơ thể nàng.

Tạ Du xuất hiện, long bào uy nghiêm đã được cởi bỏ, thay vào đó là một chiếc áo lụa đen mỏng, để lộ lồng ngực rắn chắc và cánh tay cơ bắp. Mái tóc đen như mực xõa tự nhiên, đôi mắt phượng lấp lánh dưới ánh đèn, vừa dịu dàng vừa cháy bỏng một ngọn lửa khát khao không thể che giấu. Hắn đứng lặng một lúc, ánh mắt quét qua người nàng, như thể muốn khắc sâu từng chi tiết của nàng vào tâm trí. “Ninh Dung,” hắn thì thầm, giọng trầm khàn, đầy mê hoặc, “nàng đẹp đến mức khiến trẫm không thể rời mắt.”

Phó Ninh Dung ngẩng lên, ánh mắt nàng chạm vào mắt hắn, trái tim như ngừng đập trước sự mãnh liệt trong ánh nhìn ấy. Nàng mím môi, cố che giấu sự ngượng ngùng, nhưng má hồng càng rực rỡ dưới ánh đèn. “Bệ hạ… đừng trêu thần thiếp,” nàng nói, giọng nhỏ nhưng mang theo chút hờn dỗi yêu kiều, khiến Tạ Du bật cười khẽ, âm thanh trầm thấp như một bản nhạc vang vọng trong tẩm cung.

Hắn bước đến, từng bước chậm rãi nhưng đầy chủ ý, như một con thú săn mồi đang tiếp cận con mồi yêu quý. Hắn ngồi xuống bên nàng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng cằm nàng, ngón cái lướt qua đôi môi hồng mọng, cảm nhận sự mềm mại khiến hắn không kìm được mà nuốt khan. “Trêu?” Hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả lên môi nàng. “Trẫm không trêu, trẫm chỉ muốn yêu nàng, yêu đến khi cả thiên hạ biết nàng là của trẫm.”

Không để nàng kịp đáp, Tạ Du cúi xuống, môi hắn chiếm lấy môi nàng trong một nụ hôn sâu đậm, mãnh liệt. Hắn hôn nàng như muốn nuốt trọn mọi hơi thở, lưỡi hắn luồn vào, quấn quýt, cướp đoạt vị ngọt từ khoang miệng nàng. Phó Ninh Dung thở dốc, tay nàng vô thức bám vào vai hắn, móng tay cắm nhẹ vào lụa mỏng, cảm nhận cơ bắp săn chắc bên dưới. Nụ hôn kéo dài, nước bọt trao đổi, kéo theo những sợi chỉ bạc khi họ tách ra, ánh mắt cả hai đều mờ mịt vì dục vọng.

Tạ Du không dừng lại. Hắn hôn xuống cổ nàng, từng nụ hôn nóng bỏng như thiêu đốt làn da mịn màng. Hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh, để lại những dấu đỏ mờ, như đánh dấu lãnh thổ của riêng mình. “Ninh Dung…” hắn thì thầm, giọng khàn khàn đầy khát khao, tay hắn khéo léo cởi dây áo lụa, để lộ bộ ngực tròn đầy bị bó chặt trong lớp yếm đỏ. Hắn ngắm nhìn, ánh mắt cháy bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi cúi xuống, môi ngậm lấy nụ hoa qua lớp lụa mỏng, khiến nàng rên khe khẽ, cơ thể run rẩy vì kích thích.

“Bệ hạ…” Phó Ninh Dung thở hổn hển, tay nàng luồn vào tóc hắn, không biết là muốn đẩy ra hay kéo gần hơn. Tạ Du ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh ý cười tà mị. “Gọi tên trẫm,” hắn ra lệnh, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền. Nàng cắn môi, ánh mắt lấp lánh, thì thầm: “Hoài Lăng…” Thanh âm mềm mại, yêu kiều ấy như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng hắn.

Tạ Du gầm khẽ, đè nàng xuống giường, tấm chăn lụa đỏ rực rỡ làm nền cho cơ thể trắng ngần của nàng. Hắn cởi bỏ áo lụa của mình, để lộ thân hình rắn rỏi, từng múi cơ bắp căng lên dưới ánh đèn, như một bức tượng thần chiến tranh. Hắn cúi xuống, hôn khắp cơ thể nàng, từ ngực xuống bụng, rồi dừng lại nơi vùng kín, hít sâu hương thơm ngọt ngào khiến hắn điên cuồng. “Nàng là của trẫm,” hắn thì thầm, tay khéo léo cởi tiết khố, để lộ nơi bí mật ướt át, lấp lánh dưới ánh đèn.

Phó Ninh Dung đỏ bừng mặt, cố khép chân nhưng bị hắn giữ chặt. Tạ Du cúi xuống, môi hắn chạm vào nơi nhạy cảm nhất, lưỡi linh hoạt trêu đùa, khiến nàng cong người, tiếng rên khe khẽ vang vọng trong tẩm cung. “Hoài Lăng… dừng… dừng lại…” nàng van xin, nhưng giọng nói chỉ càng kích thích hắn. Hắn ngẩng lên, môi bóng loáng, ánh mắt tà mị: “Dừng? Trẫm chưa bắt đầu mà.”

Hắn trườn lên, dương vật sưng to, nóng bỏng cọ sát vào đùi nàng, khiến nàng run rẩy. Tạ Du hôn nàng lần nữa, tay nâng hông nàng, từ từ tiến vào, từng chút một, cảm nhận sự chặt chẽ bao bọc lấy hắn. Phó Ninh Dung cắn môi, móng tay cắm sâu vào lưng hắn, đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến nàng rên rỉ. “Hoài Lăng… chậm… chậm thôi…” nàng thì thầm, giọng lạc đi.

Hắn dừng lại, hôn lên mắt nàng, giọng dịu dàng nhưng đầy khát khao: “Trẫm sẽ chậm, Ninh Dung, trẫm sẽ yêu nàng thật chậm.” Hắn bắt đầu chuyển động, từng nhịp nhẹ nhàng, sâu lắng, cảm nhận cơ thể nàng hòa quyện với mình. Dần dần, nhịp điệu nhanh hơn, mãnh liệt hơn, tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng rên rỉ của cả hai, vang vọng trong tẩm cung.

Phó Ninh Dung ôm chặt hắn, móng tay để lại những vết đỏ trên lưng, cơ thể nàng run rẩy khi đạt đến cao trào, tiếng hét yêu kiều hòa cùng tiếng gầm của hắn. Tạ Du bùng nổ bên trong nàng, tinh dịch nóng hổi lấp đầy, khiến nàng rùng mình vì khoái cảm mãnh liệt. Họ nằm đó, hơi thở hòa quyện, mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn.

Tạ Du ôm nàng vào lòng, hôn lên mái tóc ướt đẫm. “Ninh Dung, nàng là tất cả của trẫm,” hắn thì thầm, giọng trầm ấm. Nàng tựa vào ngực hắn, mỉm cười yếu ớt, tay đan chặt tay hắn. “Hoài Lăng, thần thiếp mãi là của ngài.” Dưới ánh đèn hoa chúc, họ chìm vào nhau, biết rằng đêm động phòng này không chỉ là sự hòa quyện thể xác, mà là lời thề vĩnh cửu—mãi mãi bên nhau, dù giang sơn có đổi thay.

**

Bình luận

Để lại bình luận