Chương 122

Ba Thư cười rồi đi mua cá ở nhà người dân trong thôn, mẹ Thư kéo Lục Thanh Diên hỏi han ân cần, Lục Thanh Diên chia quà cho bọn họ rồi hỏi thăm Xuân Hồng.
“Con bé ấy à, hôm qua về nhà mẹ đẻ.”
Mẹ Thư cười khúc khích che miệng, “Mang thai rồi!”
“Thật sao?”
Lục Thanh Diên vui mừng thay cho bạn tốt của mình.
Lúc mẹ Thư và ba Thư vào bếp, Tiêu Đình Đình kể cho Lục Thanh Diên nghe về chuyện của vợ chồng Xuân Hồng.
Nói chung, bọn họ sống khá hòa hợp, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng tốt, Xuân Hồng còn kết thân được vài người bạn ở đây, nói chung là rất vui vẻ.
Lục Thanh Diên nghe mà yên tâm.
Ở nhà họ Thư một đêm, ngày hôm sau Lục Thanh Diên về lại nhà họ Lục.
Cô được cả nhà đón tiếp nồng nhiệt.
Gia Sinh và Đường Sinh cầm đồ chơi cô mang về, nhảy nhót vui vẻ chạy ra sân chơi, rất vui.
“Chị Bảo Trân của con cũng có thai rồi.”
Nghe Lục Thanh Diên kể chuyện vui của Xuân Hồng, mẹ Lục cũng cười nói với cô chuyện vui trong nhà.
Lục Thanh Diên nhìn sang Trình Bảo Trân, cô ấy đỏ mặt trốn sau lưng Lục Thanh Quốc, Lục Thanh Quốc cười ngốc nghếch, “Đã được ba tháng rồi.”
“Chúc mừng anh Thanh Quốc, chúc mừng chị Bảo Trân.”
Lục Thanh Quang lại nói, “Cũng nên chúc mừng anh.”
“Anh có chuyện gì sao?” Lục Thanh Diên nhìn anh ấy.
Lục Thanh Quang ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, “Anh có đối tượng rồi, ngày 28 tháng 12 sẽ tổ chức đám cưới, em phải về giúp đỡ đấy.”
“Thật sao?”
Lục Thanh Diên không ngờ chỉ đi học vài tháng mà về nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Thật mà, là cô gái ở Hắc Gia Câu, mặt con bé tròn tròn, phúc hậu lắm, thằng này nhìn trúng ngay, sợ bị người khác cướp mất, ngày hôm sau đã nhờ thím năm đến hỏi cưới.”
Thím hai Lục cười không ngớt.
Mặt Lục Thanh Quang đỏ bừng, “Nam tử hán chuyện gì cũng dám làm, con sợ đến muộn một bước, cũng may đã thành công, cô ấy cũng rất hài lòng với con.”
Lúc hai người gặp nhau, quả thực đối phương rất thích anh ấy.
Lục Thanh Diên lập tức chúc mừng, hứa sẽ về giúp đỡ vào ngày đó.
Tối hôm đó, mẹ Lục đến nằm cạnh cô ngủ, hai mẹ con nói chuyện rất nhiều.
“Lúc con không ở nhà, mỗi tháng Tiểu Thư đều sẽ về một lần, nếu có nhiều thời gian thằng bé còn đến nhà ông bà ngoại thăm nữa.”
“Ngày mai con cũng định đi thăm ông bà ngoại.” Lục Thanh Diên cười nói.
“Đi thăm đi, bọn họ đều nhớ con.”
“Con cũng rất nhớ bọn họ, nhớ bà nội.” Lục Thanh Diên nhẹ nhàng nói.
“Bà nội biết con thi đậu lớn học, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.” Mẹ Lục an ủi.
Ngày hôm sau, cô cùng ba Lục và mẹ Lục về nhà ngoại.
Chiều hôm đó, Lục Thanh Diên trở lại huyện.
Thấy có người bán vịt đã làm sẵn, cô mua nửa con về, làm món măng tây kho vịt, còn uống một chút rượu với Thư Bắc Thu.
Ăn xong, hai vợ chồng đi dạo, trời hơi lạnh nên bọn họ đi một vòng rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Lục Thanh Diên đột nhiên cảm thấy lạnh, nên chui vào lòng Thư Bắc Thu.
Sáng dậy mới biết bên ngoài đã có tuyết rơi.
Lục Thanh Diên rất phấn khích, sau khi ăn sáng, đi mua thức ăn về, cô cùng mấy chị em dâu xách theo thùng gỗ và gáo múc tuyết sạch về, đợi tuyết tan thành nước thì có thể dùng để làm nước muối chua.
Nước tuyết ngâm muối chua ngon hơn nước thường.
Lục Thanh Diên bận rộn một hồi, thấy sắp hết giờ, cho nên vào bếp làm mì tương.
Chờ trở về, Thư Bắc Thu ăn ngon lành, khen tay nghề cán mì của cô rất giỏi.
“Lúc đi bộ đội, trong ký túc xá có một người ở miền Bắc, mì anh ấy cán ra, cũng giống như mì em cán, rất dai.”
“Vậy là em có thể xuất sư rồi à? Em cũng học được từ một người bạn cùng phòng.” Lục Thanh Diên vui vẻ nói với anh.
“Trường bọn em cuối tuần có thể đi mượn bếp ở nhà người dân xung quanh, có nhà thì chỉ cần chia sẻ một chút đồ ăn là được, có nhà thì cho một ít tiền than, nhưng đều không đắt, nên chúng em thường góp tiền mua nguyên liệu rồi tìm chỗ nấu những món ngon.”
“Anh nhớ là em từng nhắc đến trong thư.” Thư Bắc Thu gật đầu, “Rất tốt, xuất sư rồi, anh có thể học không? Sau này anh sẽ làm cho em ăn.”
“Được, em còn học được cách làm bánh bao và bánh mỳ của miền Bắc nữa, đợi anh nghỉ phép em sẽ dạy anh.” Lục Thanh Diên cười khúc khích nói.
“Được.”
Thư Bắc Thu còn gọi cô là sư phụ, khiến Lục Thanh Diên vui mừng khôn xiết.
Chớp mắt đã đến ngày 8 tháng 12, Lục Thanh Diên hầm nguyên liệu ngâm sẵn, Thư Bắc Thu về là có thể ăn cháo mồng 8 tháng chạp nóng hổi, mềm dẻo.
Lúc anh về còn dẫn theo Bàng Đại Hải.
Bàng Đại Hải xách theo một túi táo, “Là bạn bè gửi cho tôi, tôi một mình cũng không ăn hết, chia cho hai người một ít.”
Lục Thanh Diên cũng không khách sáo, cười nhận lấy, múc cho ông ấy một bát cháo mùng 8 tháng chạp thật to.
Cô cho thêm khá nhiều thịt ba chỉ vào cháo, là loại mặn, cô và Thư Bắc Thu không thích ngọt, Bàng Đại Hải thì vị nào cũng được, cho nên ăn vô cùng ngon miệng.
Cuối năm, Thư Bắc Thu nghỉ phép, anh cùng Lục Thanh Diên thu dọn đồ đạc, xách theo nhiều túi lớn túi nhỏ về nhà họ Thư.
Lúc này bụng Tiêu Đình Đình to hơn trước.
Xuân Hồng cũng đã lộ bụng rồi.
Lục Thanh Diên và Thư Bắc Thu trở về nhà, thu dọn đồ đạc xong, liền ngồi xuống bên đống lửa cùng ba mẹ chồng sưởi ấm, tán gẫu, ăn hạt dẻ rang hoặc khoai lang nướng.
Vợ chồng Xuân Hồng cũng đến chơi, lúc này chen chúc bên cạnh cười vui vẻ, tay cầm tay trò chuyện cùng mọi người.
Tiêu Đình Đình ra hiệu cho Lục Thanh Diên nhìn cặp đôi trẻ, “Tình cảm tốt đúng không không?”
“Rất tốt.”
Hạt dẻ mà Xuân Hồng cầm hơi khó bóc, Lương Hưởng đang nói chuyện với Thư Bắc Thu liền cầm lấy, tiện tay bóc vỏ rồi đưa cho Xuân Hồng, có thể thấy rõ tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt đẹp.

Bình luận

Để lại bình luận