Chương 122

Anh nghe lời cô nói ͼhân mày khẽ nhướn lên, một chút cũng không vừa ý. Anh là nghĩ đến việc cô ra ngoài bỏ trốn sao? Cô nên nhớ rõ bản thân đang mang một định vị bên tɾong cơ thể từ khi ký hợp đồng tới giờ chứ. Anh đưa tay lên khẽ chạm lên gò má của cô rồi lại chuyển xuống chiếc cằm nhỏ mà siết nhẹ lấy.
“Em có ý kiến với món quà ta tặng em sao?”.
Anh buông tay ra khỏi cằm của cô rồi để cô đứng xuống sàn, anh dùng ͼhân tách rộng ͼhân của cô ra. Cứ như vậy anh giúp cô đeo đai trinh tiết vào, như thế sau 1 tiếng đeo khóa hai cây kim đó sẽ bắt đầu tiêm cho cô một giọt thuốc kích dục, cách một ngày sẽ nâng liều lượng lên thêm một giọt, đồng nghĩa cơ thể của cô sẽ rấtkhó chịu và nóng bức. Sau khi anh dùng khóa mật mã xong mới đứng dậy đưa tay đánh lên mông của cô một cái.
“Tốt nhất đừng để ta đánh nát mông em khi ta quay trở về ”.
“Dạ không…”.
Cô cúi đầu không dám nói rằng mình chính là có ý kiến sâu sắc. Món quà này cô không cần có thì hơn. Vòng eo của cô thật nhỏ, đai trinh tiết này xem ra phải bó thêm một chút thì mới vừa.
“Em không dám…chủ nhân yên tâm..ư…”.
Hai cây kim nhỏ trực tiếp đâm vào hạt le lẫn mị thịt. Cô rơm rớm nước mắt đau khổ nhìn anh. Anh đi công tác có 5 ngày thôi mà đã cho cô đeo đủ thứ trên người. Lỡ anh đi công tác một tháng thì cô sẽ thế nào. Lượng thuốc kích dục ngày một ngày hai không tính là lớn, nhưng sang tới ngày thứ ba, bốn, năm thì đủ để cô bị dày vò tới chết đi sống lại. Chỉ nghĩ tới thôi cô lại không muốn anh đi nữa. Xa anh cô phải làm thế nào đây.
“Chủ nhân… người mang em đi chung được không….ức…em không muốn ở nhà một mình”.
“Không cần lo, chỉ ở nhà chăm con. Em đi ai chăm con hửm?”.
Anh đưa tay vuốt ve lấy gương mặt nhỏ của cô, anh chưa đi mà cô đã thế này rồi. Xem ra sắp tới cô sẽ khổ sở đây, anh đưa tay đeo cho cô một chiếc vòng cổ bằng đïện tử nó là vật trang trí trên cổ nên cô không cần ngại khi đeo nó ra đường. Chỉ cần không vâng lời nó sẽ tự kích đïện lên cơ thể của cô, mà cô lại rấtmẫn cảm với đïện. Xem ra cực khổ cho cô hơn rồi đây.
“Chuẩn bị quần áo, mặc vào đưa ta ra sân bay”.
Nói rồi anh mới bỏ cô ở đó, mặc dù là đứng nhưng chỉ cần cô bò cây kim sẽ cố ý đâm sâu vào bên tɾong cơ thể của cô hơn. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, tranh thủ tắm rửa thay ra một bộ âu phụcmàu đen rồi mới bước ra.
“Anh…. chủ nhân…ức..”.
Từ tɾong ánh mắt tràn ngập sự thất vọng. Quà và quà, lại thêm một món quà nữa. Cô run run đưa tay lên chạm vào chiếc vòng cổ. Thứ này có thể còn đáng sợ hơn cả áo ngực và đai trinh tiết. Anh còn muốn cô phải ra sân bay tiễn nữa hay sao. Cô phải đi thế nào đây. Bò theo ͼhân anh ra ngoài, cô vội vàng tìm một bộ đồ rộng rãi mặc vào, cố gắng che giấu đi những thứ đang có trên người. Xong xuôi, cô lại quỳ ngay ngắn bên giường đợi anh tắm xong.
Anh nghe tiếng của cô nấc lên lại quay đầu sang nhìn cô, đúng là chó cái nhỏ vẫn là chó cái nhỏ. Cơ thể chỉ bị đeo đai trinh tiết và áo ngực thôi mà xem, chưa gì đã nấc lên rồi. Anh đi lại trước gương chỉnh lại âu phụcrồi mới cầm lấy sợi dây xích đi về phía của cô, móc vào rồi dẫn cô đi.
“Hôm nay ta không vừa ý ở em đấy, nấc lên như thế là sao đây? Là không muốn tiễn ta đi?”.
Anh vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía của cô, xem ra cô chưa biết công dụng͟͟ thật sự của đai trinh tiết rồi. Nó sẽ khiến cô phải đau đớn không cho cô ngủ vào ban đêm đâu, vào đúng 1h sáng cây kim nó sẽ được đâm sâu vào hơn nhưng không ảnh hưởng đến cơ thể của cô. Chỉ cần không ngoan cây kim có thể phóng một lượng đïện để kích thẳng vào nơi nhạy cảm của cô. Anh dẫn cô xuống phòng khách, anh dặn dò người hầu tɾong nhà xong mới đưa sợi dây xích cho vệ sĩ để vệ sĩ dẫn cô lên xe. Anh ở lại dặn hai người hầu riêng của cô, mỗi tối đến ở phòng của cô canh chừng cô vì tối cô phải gọi cho anh. Kể cả vệ sĩ cũng vậy, anh cho phép 2 người được ở tɾong phòng của anh, có lệnh cứ tùy ý bắt cô phụcvụ không thì làm ͼhân sai vặt cho anh. Sau khi xong anh mới lên xe.
Đâu chỉ có mỗi hai thứ đó, cả dương cụ ở nhị huyệt lẫn ống dẫn ở niệu đạo nữa. Anh khoá lại chặt chẽ như thế cô phải làm sao đây.
“Chó cái…em…không sao cả..ức…chó cái muốn tiễn chủ nhân đi a…”.
Cô nghe anh nói tɾong vừa ý, tɾong lòng lại chỉ sợ anh sẽ “tặng” thêm món đồ gì đó thì cô sẽ càng cực khổ. Cô vừa bò vừa cắn môi kìm nén đi cảm giác đau đớn tràn ngập khắp người. Ngực, bụng, hạ thân chỗ nào cũng đều khiến cô như rơi vào tɾong địa ngục. Bò được ra tới xe, cô đã phải dừng lại thở dốc tới mấy lần, tay cũng là hết chạm tới áo ngực lại muốn kéo đai trinh tiết ra. Cảm giác bị bó buộc như thế này còn tệ hơn khi bị dây thừng siết. Vào tới xe, cô cũng là không dám ngồi trên ghế. Cô đợi anh lên xe, được lệnh mới dám ngồi. Bởi lúc đi xe, cô cũng thường phải hầu hạ ông chủ nhỏ.
“Chủ nhân…người có cần em…”.
Cô nhẹ nhàng cất giọng, mắt lại lén lén nhìn vào cái phần nhô ra tɾong quần của anh. Mặt lại xấu hổ mà không nói được hết câu nữa.
Anh sau khi dặn dò xong lên xe đã thấy cô quỳ sẵn ở dưới xe rồi, anh đã quen với việc này nên không bất ngờ hay có phản ứng gì. Vào đến bên tɾong anh đóng cửa xe lại rồi mới đưa mắt nhìn cô, xem nào vừa mới được BJ xong bây giờ lại đòi nữa rồi, nhìn cái bộ dạng ngại ngùng xấu hổ đến đỏ mặt của cô khóe môi của anh không khỏi cong lên.
“Cần em làm gì? Không nói được sao?”.
Anh vừa nói vừa đưa tay nắm lấy sợi dây xích mà tùy ý vân vê, cô rõ ràng đã bị anh thao bao nhiêu lần đi nữa cũng là không thỏa mãn mà. Anh đưa tay vỗ lên đùi vài cái để cô biết ý mà leo lên, dù sao anh cũng sắp đi vài hôm. Cũng không thể nào ở cạn♄ con chó nhỏ của anh được.
“Lên đây”.
“Em…em…muốn hỏi chủ nhân…có muốn được em bi không ạ…”.
Cô cúi đầu nhỏ giọng thành thật mà trả lời. Khổ ghê cơ, đã cố tránh đi rồi anh lại muốn hỏi cho rõ. Mà cô đâu được phép không đáp lại hay là mắng anh. Cô vẫn còn sợ bị đïện giật lắm.
“Dạ”.
Con chó nhỏ lại ngoan ngoãn bò lên ͼhân anh, ngồi vào tɾong lòng người đàn ông của mình. Cô tò mò không biết là anh đi công tác thì có nhớ cô không đây? Mấy ngày như vậy có khi nào sẽ kiếm một cô em tóc vàng mông to để giải tỏa bức bối không nhỉ? Trong đầu lại tưởng tượng ra hình ảnh anh cà cô ả nào đó quấn quýt, tay mãi giận siết lại thành nắm đấm. Chả còn nghe anh nói gì nữa.
Anh để cô ngoan ngoãn ngồi yên trên xe cũng đưa tay xoa xoa lấy tấm lưng của cô, nhìn cái bộ dạng bực bội cái tay đang bức rức của cô khóe môi anh khẽ nhếch lên. Anh đưa tay nắm lấy sợi dây xích kéo nhẹ lên để cô ngẩng mặt cao lên, anh cúi nhẹ đầu xuống hôn lên cánh môi của cô một cái.
“Suy nghĩ gì đấy? Đang suy ngẫm về thằng khác à?”.
Anh thừa biết cô không có ý suy nghĩ về người khác, có muốn cũng chẳng làm được. Cô vốn đã bị anh kìm cặp rồi, lần này anh sang Anh Quốc giải quyết công việc lẫn qua thăm mẹ, dù sao cũng lâu anh chưa qua thăm ba mẹ. Tay anh nhẹ xoa lấy đùi của cô rồi mới để cô ngồi dựa lưng vào người của anh.
“Tối nay không cần hầu hạ, em cứ việc ngủ nghỉ đi, ở nhà nhớ chăm sóc con đó. Cho nó ăn uống đầy đủ vào, còn em cũng phải ăn uống cho anh. Người hầu báo cáo lại việc em không chịu ăn uống đầy đủ, không ăn hết hay không tập thể dục là em no đòn với anh đấy”.
“Dạ không…Em chỉ có một mình chủ nhân thôi”.
Cô ngẩn người ra nhìn anh, đôi mắt mở to chớp chớp mấy cái mới load được vấn đề anh nhắc tới. Hai tay lại vòng qua ôm lấy cổ anh cười cười nịnh nọt. Từ lớn tới bé, anh chính là người đàn ông lạ duy nhất được cô suy nghĩ tới đó. Nếu cô mà có người khác cô còn chịu lấy anh sao. Anh đi Anh công tác, cô cũng biết kiểu gì anh cũng sẽ ghé qua thăm ba mẹ. Cô lại cảm thấy buồn, nửa năm rồi cô không được gặp ba mẹ Tô, cô thấy nhớ nhà rồi. Lỗ tai ong ong mấy lời dặn đi dặn lại của anh. Có lần nào đi công tác mà anh không lặp lại mấy câu này đâu, cô đã sớm thuộc bài luôn rồi.
“Em nhớ rồi mà, anh yên tâm đi. Con không mất sợi tóc nào và em cũng không bỏ bữa đâu”.
Cô phải kiên nhẫn lắm mới nghe anh lải nhải xong. Hứa lên hứa xuống là sẽ đảm bảo sinh hoạt đầy đủ, ăn uống đầy đủ. Ngược lại cô lo cho anh kìa. Lần nào đi công tác về cũng thấy ông chồng gầy đi mấy lạng thịt. Cô tốn sức chăm lắm đó mà bị hao hụt như vậy, có chút không nỡ để anh đi. Lại hôn chụt lên môi anh một cái, vui vẻ đùa giỡn.
“Anh cũng không được bỏ bữa. Không là em cũng phạt”.
“Dám phạt anh sao?”.
Anh đưa tay xoa xoa lấy cằm của cô rồi lại nâng nó lên, cô lại có ý muốn phạt anh cơ đấy. Anh cúi nhẹ đầu xuống hôn lên chóp mũi của cô một cái rồi mới tháo bỏ sợi dây xích sang một bên.
“Được rồi anh sẽ giữ gìn sức khỏe, ở nhà ngoan đấy, về sức khỏe yếu đi là anh cho ăn đòn”.
Nói rồi anh mới đưa mắt nhìn ra xe, cũng vừa hay xe dừng lại. Anh lúc này bước xuống xe, đưa tay nắm lấy tay của cô đỡ cô ra khỏi xe rồi đóng cửa lại. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ rồi mới đưa tay xoa nhẹ má của cô một cái, lúc này anh mới cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi của cô.
“Được rồi em quay về đi, anh vào làm thủ tục rồi bay saụ Chuẩn bị đón con về đấy”.
Nói rồi anh đợi tài xế lấy hành lý xuống rồi mới kéo vào tɾong, trước tiên anh đi làm thủ tục rồi mới lên máy bay. Anh không muốn cô đưa vào tɾong vì tránh máy tay báo chí tào lao đấy, cái gì cũng đăng lên được. Nên để cô ở ngoài, hành lý là đồ mùa đông vì bên Anh Quốc lúc này là mùa đông. Anh muốn đưa cô qua cùng nhưng lần này không thể.
“Em biết rồi. Anh đi cẩn thận”.
Hai vợ chồng ôm hôn nhau giống hệt như những cặp đôi mới cưới. Mà cánh paparazi đâu chỉ chầu trực ở mỗi sảng sân bay đâụ Ngay cái khoảng khác anh hôn cô đó thì người đi đường cũng đã chụp lại một vài tấm hình rồi. Và chỉ 5 phút sau trên mạng đã xuấthiện đầy những lời khen ngợi, ngưỡng mộ tình cảm của Ảnh Đế và Ảnh Hậụ Đợi anh đi vào tɾong cô mới trở lại xe. Ngay lập tức lôi đïện thoại ra nhắn cho Huy nhớ Huy đón hai đứa bé giùm cô. Còn cô thì làm gì? Cô hầu hạ anh nguyên cả một buổi sáng mệt muốn xỉu rồi. Trước khi mấy món đồ chơi trên người phát huy công dụng͟͟ thì cô cần phải ngủ. Cô làm còn không hiểu anh sao? Anh mà dễ gì miễn câu hầu hạ buổi tối, kiểu gì cũng có âm mưụ Phải tranh thủ mọi lúc mọi nơi mới được. Vừa về tới nhà, cô liền lao ngay lên chiếc giường êm ái nhắm mắt ngủ. Hai người hầu riêng của cô lại sợ tới tái mét mặt, vội vội vàng vàng kéo cô ngồi dậy ăn cho hết bữa trưa rồi mới để cô nằm ngủ. Phu nhân tɾong nhà mà cứ bừa bãi như thế này, họ sẽ bị Thiếu gia phạt mất thôi. Chiều tới, thời gian biểu cho 5 ngày anh đi công tác được quản gia đưa ra hết sức rõ ràng. Cô ngồi nghe mà mặt mày đen như hòn than. Anh đúng thật là, có cần phải tính thời gian kỹ càng như vậy không. Cô ċһán nản nằm vật ra giường, ôm lấy cái gối kêu lên thảm thiết. Ôi những ngày tháng xa chồng địa ngục của cô bắt đầu rồi .
Anh sau khi làm thủ tục xong ngồi đợi một lúc để đến giờ bay mới lên máy bay bay đến nước Anh. Anh bay khoảng vài tiếng cũng đến nơi, tới nơi anh xuống sân bay mẹ anh đã đứng trước đợi anh rồi. Bà có hỏi sao cô không đi cùng anh, anh chỉ nói cô ở nhà chăm con thế thôi. Biết là bà đợi nhưng anh đưa cô qua sẽ khó mà đưa cô về được. Sau khi anh về đến biệt thự mới vào tɾong nhà, anh xin phép lên phòng nghỉ ngơi trước rồi mới tính đến việc xem cô thế nào. Anh chỉ nhắn báo cho cô biết anh đã đến nơi rồi, sau đó mới đi tắm rồi thay một bộ đồ vào, dù gì bên đây tuyết cũng đang rơi khá lạnh nên anh cũng mặc đồ dày một chút. Anh xuống dùng bữa với ba mẹ trò chuyện một lúc, canh đến khi bọn trẻ đi ngủ anh mới gọi cho cô, dù sao cũng nên để ba mẹ nói chuyện với cô chứ không phải thì người bị mệt là anh.

Bình luận

Để lại bình luận