Chương 1221

Cậu nhóc thích hắc mã, Lục Nhất Hoài cong ngón tay nâng gương mặt mềm nhũn của cậu bé lên, tiếp tục lừa.
“Chất lượng mặt cỏ trong nước không quá tốt, lần này chúng ta xây dựng trường đua ngựa sẽ đặc biệt chuyển từ núi Alpes bên Thụy Sĩ về, xuyên qua Bắc Cực lại cho thuyền vận chuyển qua lớn tây dương đến bên mình.”
“Cỏ tươi như thế, ngựa mập và mạnh hơn.”
Trong mắt Tiểu Chính Nam đã phát ra ánh sáng vàng, những lời này của cha cậu bé đã hoàn toàn nói ra khát vọng trong lòng Tiểu Chính Nam.
Cậu bé thích ngựa mập.
Sau khi vui sướng ngắn ngủi qua đi, lông mày cậu nhóc lại cau có.
“Nhưng con chỉ có hơn 20 vạn, muốn mua từ nước ngoài về, có phải không đủ tiền?”
“Chuyện này không phải còn có cha con à, cha sẽ giúp con phân bổ.”
Lục Nhất Hoài chậm rãi từ trên ghế sofa ngồi dậy “Vậy bây giờ cha con ta lên nhà cầm thẻ lấy tiền, một khi có tiền lập tức bắt đầu xây dựng trường đua ngựa.”
“Dạ.” Tiểu Chính Nam còn có chút do dự, nhưng trí lực của cậu bé chưa nhìn ra được nơi nào có vấn đề.
Chỉ là bà nội từng nói một vạn hơn một tệ rất nhiều, đưa ra sẽ không còn nữa.
“Con còn muốn trường đua ngựa nữa không vậy, loại không cần đội mũ kia.”
Lục Nhất Hoài đưa tay muốn cùng cậu bé ngoéo tay, Tiểu Chính Nam vươn tay, còn vươn một ngón cái ra đóng dấu.
Thằng nhóc này càng ngày càng không dễ lừa, không còn ngốc nữa.
Lục Nhất Hoài túm lấy cổ gáy của áo, xách cậu nhóc lên lầu.
“Chúng ta cầm thẻ ngân hàng đi lấy tiền trước, trên đường đi cha sẽ nói qua cho con biết trình tự của công trình này.”
Xách lên như thế, Tiểu Chính Nam giống như vịt bơi, bắp chân không ngừng đong đưa giữa không trung, cười khanh khách.

Nửa năm trôi qua, lâu đến mức Lâm Chi Nam sắp quên mất chuyện Lục Nhất Hoài lừa gạt con trai.
Một ngày nào đó về nhà, củ cải nhỏ khóc lóc chạy đến ôm bắp đùi cô.
“Mẹ ơi, trường đua ngựa của con không có nữa.”
Nghe qua còn có tiếng khóc thút thít, nhưng cha từng nói đàn ông con trai không được khóc, vì thế cậu bé cố gắng kìm nén.
“Nói cho mẹ biết, sao thế?” Lâm Chi Nam ngồi xổm xuống nhìn cậu bé.
“Trước đó không phải cha nói xây dựng trường đua ngựa à, sao đột nhiên lại không có.”
Lục Nhất Hoài đang dựa vào ghế sofa ăn táo, ánh mắt cô lướt qua củ cải nhỏ hung hăng trừng kẻ đầu sỏ, ngay cả tiền con trai mình cũng lừa.
Khóe miệng người kia cong lên, lại đưa tay che miệng, hiển nhiên cũng đang nén cười

Bình luận

Để lại bình luận