Chương 1227

“Mẹ ơi…”
“Hửm?”
Tiểu Phong Tranh hôn lên trán Lâm Chi Nam một cái, non nớt nói “Cảm ơn mẹ.”
“Bé ngốc.”
Lâm Chi Nam dắt tay cô bé “Như vậy bây giờ chúng ta có thể đi ăn gì đó không, con nói xem cha sẽ nấu món gì ngon chờ mẹ con mình nhỉ?”
“Con muốn ăn trứng, còn cả tôm nữa…”
Mùa đông đến, bên đường ánh đèn neon lấp lóe, người trẻ tuổi chen chúc ở đầu đường.
Lâm Chi Nam dắt tay Giang Nam Tranh giống như chú chim cánh cụt đi trên đường, tài xế chờ ở cách đó không xa, đột nhiên một bông tuyết nhỏ giống như lông ngỗng rơi trên mí mắt cô, cô ngửa đầu lên.
Dưới ánh đèn, hoa tuyết như cơn mưa rơi xuống, có xe lái qua, giống như thiêu thân rơi vào lửa nện vào đèn xe.
Toàn bộ thế giới tan vào trong tuyết.
“Wow mẹ ơi, tuyết rơi…”
Năm ngoái Tiểu Phong Tranh đã từng thấy tuyết, tay nhỏ từ trong túi quần lấy ra.
Khóe môi Lâm Chi Nam cũng mang theo nụ cười, người trên đường cũng vui vẻ không thôi, dù sao đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông này của Đế Đô.
Có chiếc xe màu xám bạc đột nhiên đỗ ở ven đường, chặn tầm mắt của cô.
Cô quay sang nhìn, Giang Đình bước xuống xe, bông tuyết rơi xuống người anh ta.
Bên ngoài âu phục của Giang Đình là một chiếc áo khoác dáng dài, dáng người càng lộ ra vẻ thẳng tắp.
Đèn đường chiếu lên tóc mai anh ta, hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh.
“Cha ”
Tiểu Phong Tranh vội vàng chạy đến chỗ anh ta, Giang Đình vững vàng bế cô bé lên, hôn lên gương mặt phấn nộn của cô bé.
“Hôm nay ở trường có gì vui không?”
“Có ạ ”
Giang Đình “Chuyện gì thế?”
“Mẹ khen kẹp tóc của con nhìn rất đẹp.” Cô nhóc còn giống như khoe khoang đung đưa kẹp tóc hình bươm bướm không cho phép người khác chạm vào.
Giang Đình kiên nhẫn cùng cô nhóc trò chuyện một lúc, sau đó nhìn Lâm Chi Nam ở cách đó không xa.
Bốn mắt chạm nhau, có vô số bông tuyết rơi xuống, rơi vào trong lòng bàn tay anh ta, rơi xuống đầu vai cô.
Xung quanh dường như dừng lại.
Rõ ràng anh ta không cố gắng cười, nhưng vẻ lãnh túc trong công việc không còn sót lại chút gì, trong mắt chỉ còn sự dịu dàng.
Chỉ cần có cô ở đó, anh ta sẽ không nhìn thấy ai khác.
Ánh mắt Lâm Chi Nam đột nhiên trở nên mềm mại.
Cô không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy ở bãi đậu xe, đó là một buổi chiều không được như ý, cũng chính một cái liếc qua này, cô mang theo thấp thỏm và tâm cơ đến gần một người lạnh lùng xa cách như anh ta.
Nếu như đây là bắt đầu của bọn họ.
Như vậy mỹ mãn chính là kết cục tốt đẹp mà ông trời cho bọn họ.
“Mẹ ơi, mẹ, mẹ cũng nhanh đến đây đi.” Giọng cô nhóc nhỏ đi.
Lâm Chi Nam “Mẹ đến đây.”
Sau khi đến gần, Tiểu Phong Tranh muốn mẹ cũng hôn cha, không hô không nghe theo.
Lâm Chi Nam không tán thành liếc cô bé một cái, cô nhóc không buông tha, hồn nhiên không để ý đây là đầu đường.
Cô chỉ đành phải kiễng chân hôn nhẹ lên mặt Giang Đình một cái.
Nhưng Giang Đình đột nhiên quay đầu lại, hôn lên môi cô, ánh mắt anh ta đang cười.
Sau lưng tuyết rơi xuống mặt đất.
Một năm mới sắp đến.
Toàn hoàn văn

Bình luận

Để lại bình luận