Chương 124

“Được sao?”
“Được”
Thiếu Minh một lần nữa ghi điểm với tiểu Kiệt. Nhìn cậu bé thật hào hứng, lại nhìn cô gái còn lưỡng lự ở bên kia.
“Sang rủ mẹ cùng đi”
Đường Kiệt nghe anh nói, đầu quay sang nhìn Phỉ Nhược, cũng thấy cô đang nhìn lại đây. Cậu đứng dậy chạy về phía cô.
“Mẹ đi chơi không?”
Phỉ Nhược vặn vặn ngón tay. Mặc dù không còn ác cảm với anh, nhưng để cùng anh đi chơi thì cô vẫn sợ nha.
“Mẹ không đi à, vậy con đi đây”
Cậu nhóc nhìn mẹ im lặng không nói, coi như cô không đi. Xoay người định quay về chỗ Thiếu Minh, mà anh ngồi ở đó, nét mặt đã thoáng hiện lên vẻ thất vọng
“Đi đi, Nhược đi”
Phỉ Nhược vừa thấy tiểu Kiệt xoay người đã vội kéo tay cậu lại. Chỉ sợ chậm một chút cô sẽ không được đi nữa.
—-
“Haha…”
“Đến Nhược”
Phỉ Nhược nhìn tiểu Kiệt dưới cầu trượt, bản thân cũng hào hứng leo lên, thả cơ thể trượt xuống. Hai người cứ thế hết leo lên lại trượt xuống, Thiếu Minh chỉ đứng một bên ngắm nhìn đến thất thần.
“Á, mẹ xấu hổ”
Giọng nói non nớt trêu đùa của tiểu Kiệt làm Thiếu Minh chú ý, đến khi nhìn rõ chuyện gì toàn thân đã rục rịch.
Phỉ Nhược nằm phía cuối cầu trượt, váy bị tốc lên để lộ nội y bên trong. Vừa nghe tiểu Kiệt nói thì vội chồm dậy, ngượng ngùng lại chút tức giận.
“Không được nói nữa, im im”
Nhìn cô không khác gì mèo con xù lông, nhờ vậy mà anh mới ném được hình ảnh vừa rồi ra sau đầu.
“Nào, đừng chọc mẹ nữa. Có ai muốn ăn gì không?”
Nghe nhắc đến ăn, tình cảnh vừa rồi ngay lập tức dừng lại. Hai đôi mắt sáng rực nhìn anh.
“Bên này, Kiệt thấy bên này có kẹo bông gòn”
Đường Kiệt nắm lấy tay Thiếu Minh kéo đi, anh lại không chút suy nghĩ, bàn tay đưa ra vừa kịp kéo lấy tay cô.
Thiếu Minh bị tiểu Kiệt kéo đi, mà cô cũng ngơ ngác để anh nắm lấy tay mình dắt từng bước.
“Ngon không?”
Gật gật, hai cái đầu đồng đều mà cử động, tâm trí vẫn tập trung cho việc ăn uống.
Hai người họ làm sao hiểu cảm giác của anh. Cảm giác hạnh phúc của một gia đình.
“Muộn rồi, chúng ta về thôi”
“Vẫn muốn ăn”
Một nói một gật đầu phụ họa. Vào khoảng này hai người họ cũng thật ăn ý.
“Mua thêm đem về được chứ?”
“Được ạ”
Bịch lớn bịch nhỏ đồ ăn vặt, cuối cùng tất cả cũng chịu lên xe.
Thiếu Minh nhìn cả hai đã yên vị, tiểu Kiệt vẫn hào hứng cầm xiêng que để ăn. Nhìn Phỉ Nhược phía sau lại đặc biệt ngoan ngoan, làm anh không khỏi ngạc nhiên.
Anh quay lại định khởi động thì nghe giọng nói thỏ thẻ phía sau.
“Nhược… Nhược muốn đi vệ sinh”
Khụ.. hóa ra vì vậy.
Thiếu Minh lần nữa quay lại nhìn cô, gương mặt thật làm người khác thương tiếc.
“Kiệt Kiệt ngoan ngồi ở đây, bác dẫn mẹ đi đây một chút”
“Vâng ạ”
—–
“Anh không vào sao?”
Phỉ Nhược nhìn Thiếu Minh đứng im bên ngoài, rõ ràng là bắt cô vào một mình, cô có chút sợ nha.
“Vào đi, anh ở đây đợi, không sao đâu”
Mặc dù đây là nhà vệ sinh chung cả nam nữ, nhưng kêu anh bồi cô cùng vào, anh không làm được. Không biết có phải vì mối quan hệ của họ quá mức đặc biệt hay không.
Phỉ Nhược cũng lấy hết can đảm bước vào.
Nhưng chỉ một phút sau đó, tiếng hết bên trong làm Thiếu Minh không khỏi hốt hoảng, vội chạy vào.
Cảnh tượng đập và mắt anh lại là…
Một người phụ nữ bị người đàn ông đè trên tường, lưng đưa về phía người đàn ông. Mà vật phía dưới của anh chàng kia vẫn cắm vào nơi nào đó của cô gái. Hình ảnh làm bất cứ người nào cũng phải nóng mặt.
Cả hai người họ dường như còn sửng sốt chưa kịp định hình, mà giọng hét vừa rồi rõ ràng là của người phụ nữ đang chơi trò kí©ɧ ŧìиɧ kia.
Còn cô gái bé nhỏ của anh, mắt mở to, lâu lâu lại chớp chớp, tựa như vừa nhìn thấy điều đặc biệt. Đến giờ vẫn chăm chú nhìn không rời.
Thiếu Minh còn cảm thấy ngượng thay cô, anh vội vàng che mắt cô lại, kéo cô ra ngoài.
“Họ làm gì vậy?”
Giọng cô thì thầm, nhưng cặp đôi kia vẫn nghe rõ mồn một.
Thiếu Minh có chút bất lực, cố kéo cô ra.
“Xuỵt”
“Từ từ, Nhược còn chưa đi”
“Anh đưa em đi chỗ khác, nhanh nào, đừng nhìn nữa”
Phỉ Nhược phần bụng dưới vẫn râm rỉ muốn giải tỏa, nhưng mà cảnh tượng vừa rồi, thật sự đã tiêm vào đầu cô rồi. Nhận thức này cũng quá mới mẻ đi.
—-
“Phỉ Nhược và Kiệt Kiệt đâu rồi?”
“A, cậu Minh đã đưa hai người họ đi chơi rồi”
Thiếu Quân gật gật đầu như đã hiểu, trong lòng lại bắt đầu không yên.
Tại sao mọi thứ với cậu luôn không suôn sẻ chứ.
Tại sao hai người họ tùy thời tùy lúc vẫn sẽ dính lấy nhau.
Có phải ông trời muốn thử thách sự kiên nhẫn của cậu không.
“A, ba về”
Tiểu Kiệt vừa chạy vào đã thấy Thiếu Quân đứng giữa nhà. Tay nhỏ cầm mấy bịch đồ ăn vặt chạy đến khoe với cậu.
“Ba xem, con vừa đi chơi về rất vui nha. Còn mua cả đồ ăn này”
Thiếu Quân kìm hãm sự khó chịu trong lòng, khẽ nở nụ cười với cậu nhóc.
“Vui vậy sao? Vậy hôm sau ba cũng phải đi mới được”
Hết chap 124.

Bình luận

Để lại bình luận