Chương 124

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 124

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khôi Minh đang ngây người nhìn những lỗ nhỏ do bị bút máy chọc ra trên mặt bàn.

“Thiếu chủ!”

Một tiếng xưng hô nghiêm túc làm hắn bừng tỉnh, ngẩng đầu.

“Làm gì?”

“Ngài đối… Ma nữ tiểu thư, đã bắt đầu ——”

Hắn cứng đờ sửng sốt, nói không nên lời, dù muốn nhưng những lời này không biết sao lại không nói ra khỏi miệng được, có thể nghĩ ngợi đem trách ý mãnh liệt loanh quanh trong đầu.

“Không nên như vậy! Thiếu chủ, cô ấy còn nhỏ như vậy, ngài không thể làm như vậy.”

Khôi Minh nghe hiểu ý tứ trong lời hắn nói, “Ngươi là làm sao mà biết được?”

Hắn chậm rãi cúi đầu, không dám nói.

Trong thư phòng an tĩnh truyền đến một tiếng cười lạnh của hắn .

“Đi theo bên người ta cũng đã 300 năm, ngươi nhất định hẳn là biết cái gì nên quản cái gì không nên quản, đừng làm những chuyện vượt rào, bằng không ngươi chết chắc rồi.”

“…Vâng.”

Hắn vẫn cứ không đi, do dự một lát, lại lần nữa ngẩng đầu hỏi.

“Kia, ngài chuẩn bị để ma nữ tiểu thư đi tiếp thu giáo dục nhân loại sao?”

“Noi nào cũng không cho phép đi! Trừ bỏ ở bên người ta, người nào cũng đều không cho phép tiếp xúc, giáo dục ta sẽ tự mình dạy.”

Vu Úy phỏng đoán không sai, hắn ích kỷ như vậy , làm sao bỏ được để ma nữ tiểu thư đi tiếp xúc với những nhân loại khác.

“Tôi đã biết.”

Khôi Minh chưa từng mang cô ra khỏi căn nhà này, tựa như cô vĩnh viễn đều phải bị cầm tù ở chỗ này, tiểu Khuynh Thành đã được nuôi dưỡng đến 4 tuổi, cũng không tính toán để cô đi tiếp thu giáo dục của thế giới nhân loại , nghe nói vào tuổi này đứa bé phải đến nhà trẻ mới đúng.

Vu Úy không khỏi lo lắng, hắn muốn để cô trở thành một nhân loại khỏe mạnh trưởng thành, nhưng ngại với thân phận, chỉ có thể mua sách dạy cô học tự đọc sách.

Tóc từ sinh ra chưa bao giờ cắt, thật dài đến eo nhỏ, gương mặt trẻ con phì nộn mềm mại, đôi mắt rất lớn, thủy linh linh, rõ ràng không khóc, trong mắt lại tràn đầy ánh sáng ướt át.

Nghe Vu Úy kể truyện cổ tích cho cô, cười vô cùng vui vẻ , ngồi ở trong phòng được lót thảm mềm mại cũng cầm lấy một quyển.

“Nghe cái này, muốn nghe cái này.”

“Được.”

Khôi Minh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn trong chốc lát, tiểu Khuynh Thành phát hiện hắn, kêu tên của hắn.

“Tiểu Minh! Kể chuyện cổ tích, tới nghe chuyện cổ tích.”

Khóe mắt hắn âm thầm đỏ lên, cô khả năng sẽ không biết, trước kia cô cũng thường xuyên cùng hắn kể chuyện cổ tích.

Chuyện cổ tích mới kể được một nửa, sách đột nhiên bị rút ra.

“Thiếu chủ.”

“Lên, tôi kể.”

Hắn nhanh chóng đứng dậy đứng ở một bên.

Khôi Minh xếp bằng ngồi xuống, nhìn tên sách, cô bé bán diêm.

Tiểu Khuynh Thành nghe mùi ngon, bò tới trong lòng ngực hắn rồi, ngồi ở trên đùi hắn thân mật dựa vào trong lòng ngực, chỉ vào sách ghép vần, hỏi chữ này đọc thế nào.

Khôi Minh cúi đầu cười, ôm eo nhỏ mềm mại nhéo nhéo, “Tôi kể không đúng sao? Vậy em đến kể chuyện xưa cho tôi nghe đi .”

“Không cần, em muốn nghe Tiểu Minh kể chuyện xưa, mau nói,cô gái nhỏ cuối cùng thế nào.”

“Cô ấy chết.”

“Chết?”

Vu Úy ở một bên hoảng loạn nói, “Thiếu chủ, đây là truyện cổ tích, là đồng thoại, không phải chết đi, là cùng bà ngoại cùng nhau đi thiên đường hạnh phúc sinh sống.”

Tiểu Khuynh Thành ngây thơ ngẩng đầu nhìn hắn, “Chết chính là đi lên thiên đường sao? Em đây có thể cũng đi thiên đường gặp cô gái nhỏ đó hay không !”

Sắc mặt Khôi Minh lạnh xuống , ném sách trong tay xuống.

Vu Úy cảm giác không được ổn, còn chưa kịp ngănlời cô nói lại, thấy hắn đột nhiên ôm cô đứng dậy, hướng về phía bên ngoài cửa mà đi.

“Không kể nữa, nên ăn cơm, muốn ăn cái gì?”

Tiểu Khuynh Thành ôm lấy cổ hắn cười hì hì , “Tiểu Minh làm cơm chiên em thích ăn, muốn ăn cơm chiên.”

Hắn đem cô đặt ở trên tủ bát , “Thành thật ngồi ở đây xem tôi nấu cơm, nơi nào đều khôngcho phép đi, bằng không liền không có cơm chiên ăn.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận