Chương 124

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 124

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Vệ Duy Nhất…… Vệ Duy Nhất, trở về a! Tôi nói em trở về a!”

“Vệ Duy Nhất! Duy Nhất, Duy Nhất em trở về, tôi cầu xin em, trở về a, ô trở về……”

Bọt sóng nước biển nổi lơ lửng, nước mắt theo cằm không ngừng nhỏ giọt vào trong biển, tiếng khóc rốt cuộc không nhịn được càng phóng đại, xé rách màn nhĩ rít gào.

Cách bờ biển rất xa, cũng có thể nhìn thấy hắn tuyệt vọng khóc kêu, gọi tên người mà hắn tâm tâm niệm niệm , người đang ngồi trên xe lăn ở bờ biển, được cởi bỏ dây trói , ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.

“Ngốc tử.”

Quay đầu lại mà nhìn xem a.
Từ ngày đó trở về sau, phản ứng của hắn liền rất lớn,một cái liếc mắt nhìn không thấy cô liền gấp đến độ nổi điên, đi WC hắn cũng phải ở bên cạnh nhìn, buổi tối ngủ đem cô ôm chặt đến hít thở không thông, trong mộng đều khóc lóc kêu tên cô.

Bệnh trạng liên tục không thấy chuyển biến tốt đẹp, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị cánh tay hắn nắm chặt ứ máu, cô đã nghe đến chết lặng những cầu xin cô không cần đi,lặp đi lặp lại đều cùng giấc mơ, mơ thấy cô lên thuyền, rốt cuộc tìm không thấy cô.

Nếu không phải nửa đường Đường Duệ thay đổi chủ ý, sợ là hiện tại cô đã đến một chỗ nơi chân trời góc biển nào đó , khó có thể tưởng tượng được hắn sẽ biến thành cái dạng gì.

Lại như vậy cũng không phải là biện pháp, Vệ Duy Nhất tìm bác sĩ tâm lý học, dẫn hắn đến một phòng khám tâm lý ,xem bệnh cho hắn .

Không ngoài dự kiến, hắn lại rống to kiên trì nói mình không có bệnh, giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy, nếu không có bệnh, cô đem tên mình viết ngược.

“Tới cũng tới rồi, anh đi vào cho bác sĩ xem một chút được không?”

Hắn nổi giận đùng đùng ngồi ở bậc thang ngoài cửa, một tay còn nắm tay vịn xe lăn của cô, “Ai biết được có phải em lại muốn ném anh đi rồi bỏ chạy hay không, lão tử lại mẹ nó không phải bệnh tâm thần, ai muốn tới nơi này ! Nếu không phải em gạt anh đến đây, anh mẹ nó cả đời cũng sẽ không đến đây!”

“Em còn ngồi xe lăn thì chạy thế nào a, bằng không em cùng anh đi vào.”

“Không đi!”

Cô cúi đầu thở dài, cảm thấy vô lực, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt.

Động tác này bị hắn nhìn trong mắt,biểu tình Liễu Dục lập tức lạnh xuống i, đứng dậy nói, “Em có phải chê anh phiền phải không? Lại mẹ nó không yêu anh! Em lại muốn chạy tới nơi nào a! Anh thành như vậy rồi mà em còn muốn rời khỏi anh sao?.”

Cô có nói vậy sao.

Rống to kêu to, hoàn toàn không màng đây là cửa bệnh viện, người không biết còn cho rằng hắn thật sự là từ bệnh viện tâm thần chạy ra.

Vệ Duy Nhất nghiêm túc nhướng mi, ngẩng đầu gầm nhẹ, “Anh mẹ nó dây dưa không xong! Câm miệng.”

Đột nhiên thanh âm gào thét biến mất, thấy hốc mắt hắn bỗng nhiên đỏ lên, chất lỏng ướt át bên trong đảo quanh, vô thố đứng tại chỗ nhìn cô, nhấp môi mỏng hồng hồng , đem tầm mắt từ trên người cô dời đi, cảm giác thảm thiết đáng thương .

“…”

Hắn hít hít cái mũi, không cho nước mắt rơi xuống.

Vệ Duy Nhất kéo áo khoác màu đen của hắn, thả nhẹ thanh âm, “Em không nên rống anh, em xin lỗi, thực xin lỗi, liền đi vào khám một chút, em có nói anh là bệnh tâm thần sao, chỉ là tâm lý anh cần trị liệu mà thôi.”

Trầm mặt một lát, hắn không nói lời nào, tựa hồ không nghe lọt tai, từ bên trong đi ra một người bác sĩ, dò hỏi có phải họ muốn vào hay không.

“Đúng vậy.” Vệ Duy Nhất đánh đòn phủ đầu, chỉ vào người bên cạnh, “Khám bệnh cho anh ấy.”

Liễu Dục nhìn cô một cái, khổ sở cắn cắn môi , đi đến phía sau cô đẩy xe lăn, “Em cùng anh đi vào! Không cho rời khỏi tầm mắt của anh.”

Cuối cùng cũng nghe lời, cô thở phào nhẹ nhõm.

Mất khoảng một giờ làm các loại kiểm tra đo lường, lại thêm một giờ khám bệnh trực tiếp, lớn lớn bé bé kiểm tra thân thể đều làm một lần, cô bị kêu vào văn phòng , hiểu biết kĩ tình trạng.

Bình luận

Để lại bình luận