Chương 124

: Hoàng Tử Ra Đời**

Mùa xuân năm sau, kinh thành rực rỡ trong sắc hoa đào nở, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp hoàng cung. Nhưng trong tẩm cung, không khí căng thẳng và hồi hộp bao trùm. Phó Ninh Dung nằm trên giường lụa đỏ, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên cường, tay nắm chặt tấm chăn khi những cơn đau chuyển dạ đến từng đợt. Các thái y và cung nữ tấp nập, chuẩn bị nước ấm và thảo dược, tiếng thì thầm lo lắng xen lẫn hy vọng vang lên khắp gian phòng.

Tạ Du đứng bên ngoài, long bào đen nhàu nhĩ vì những giờ chờ đợi, đôi mắt phượng đỏ hoe vì lo lắng. Hắn, vị hoàng đế từng đối mặt với sinh tử mà không chùn bước, giờ đây lại bất lực trước tiếng rên đau đớn của nàng vọng ra từ trong phòng. Hắn siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, lẩm bẩm như cầu nguyện: “Ninh Dung, nàng phải bình an… nàng và con đều phải bình an.” Mỗi tiếng hét của nàng như lưỡi dao đâm vào tim hắn, khiến hắn chỉ muốn xông vào, ôm lấy nàng để xoa dịu mọi đau đớn.

Sau nhiều giờ dài đằng đẵng, một tiếng khóc trẻ thơ vang lên, phá tan sự căng thẳng. Cánh cửa tẩm cung mở ra, thái y bước ra, quỳ xuống, giọng run run vì xúc động: “Bệ hạ, Hoàng hậu đã sinh hạ một hoàng tử khỏe mạnh!” Tạ Du như trút được gánh nặng, đôi chân suýt khuỵu, nhưng hắn nhanh chóng lao vào phòng, ánh mắt tìm kiếm nàng ngay lập tức.

Phó Ninh Dung nằm trên giường, tóc ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ một nụ cười yếu ớt. Bên cạnh nàng, một bé trai nhỏ xíu, làn da hồng hào, đang nằm trong tấm chăn lụa, đôi mắt trong veo khẽ chớp. Tạ Du quỳ xuống bên giường, bàn tay run rẩy chạm vào má nàng, ánh mắt lấp lánh nước. “Ninh Dung…” hắn thì thầm, giọng lạc đi, “nàng làm được rồi… nàng thật mạnh mẽ.”

Nàng mỉm cười, tay yếu ớt nắm lấy tay hắn. “Hoài Lăng… con của chúng ta…” Tạ Du cúi xuống, hôn lên trán nàng, môi hắn run rẩy vì xúc động. Hắn nhìn đứa bé, ánh mắt tràn đầy yêu thương và tự hào, rồi cẩn thận bế cậu bé lên, ôm vào lòng như ôm cả thế giới. “Tạ Ninh,” hắn thì thầm, đặt tên cho con, “con sẽ là ánh sáng của giang sơn này, như mẫu hậu của con đã từng là ánh sáng của trẫm.”

Hắn ngồi xuống bên nàng, một tay ôm con, một tay nắm tay nàng, ánh mắt không rời khỏi hai người quan trọng nhất đời hắn. “Ninh Dung, cảm ơn nàng đã cho trẫm tất cả,” hắn nói, giọng trầm ấm, rồi cúi xuống, hôn nàng nhẹ nhàng, môi hắn lưu luyến như muốn truyền hết tình yêu và lòng biết ơn. Nàng đáp lại, tay siết chặt tay hắn, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.

Ngoài cung, dân chúng reo hò khi tin tức hoàng tử ra đời lan truyền. Cờ xí tung bay, hoa tươi phủ kín kinh thành, như chào đón niềm hy vọng mới của triều đại. Trong tẩm cung, Tạ Du và Phó Ninh Dung ôm nhau, đứa con nhỏ nằm giữa, như biểu tượng của tình yêu bất diệt và một tương lai rực rỡ. Dưới ánh nắng xuân, họ biết rằng, dù giang sơn có đổi thay, gia đình này sẽ mãi là nơi họ tìm thấy bình yên và hạnh phúc.

Bình luận

Để lại bình luận