Chương 124

Chươռg 124 Ngọt ngào H
Chỉ mới thúc vài cái mà cô đã lên đỉnh, Diệp Nam Phong nhìn cầu thang mới đi được nửa đường, nhắc nhở cô “Chi Chi, còn một nửa cầu thang phải đi….”
Diệp Chi ngơ ngác ngước mắt lên, cô sợ hãi không thôi, giọng nói vô cùng dịu dàng “Đừng đẩy nữa….”
Diệp Nam Phong ôm cô rồi đi lên, anh thậm chí không cho cô có thời gian nghỉ ngơi, bước một bậc cầu thang liền xóc nảy một lần. Diệp Chi đã tới hai lần còn anh thì chưa, anh bước được hai bậc liền dựa vào tường và thọc vào rút ra hai cái, sau đó mới đi tiếp.
Một đoạn cầu thang ngắn ngủn mà có cảm giác như đi bộ mấy chục cây số, dọc the0 cầu thang lúc thì nông lúc thì sâu, bên dưới lúc nào cũng ướt át. Tuy Diệp Chi được Diệp Nam Phong bế nhưng quá trình này vẫn khiến cô mệt mỏi, không biết anh làm thế nào mà bế cô đi từ dưới lên đến phòng.
Trên đường đi Diệp Chi lại đến hai lần, nhưng dường như cô đã bị Diệp Nam Phong huấn luyện, cộng thêm đã lâu rồi hai người không làm, nên cho dù đã cao trào hai lần thì cô vẫn có hứng thú. Cô không giống như trước đây hét lên đừng mà, thay vào đó là móc lấy e0 Diệp Nam Phong và tiếp tục đón ý nói hùa the0 động tác của anh.
Chỉ một động tác phối hợp vô cùng nhỏ của cô, Diệp Nam Phong cũng rấtvui vẻ, năm lần bảy lượt đưa Diệp Chi lên đỉnh. Chờ đến khi cô kiệt sức, anh lại đút nước cho cô rồi tiếp tục tiến vào cơ thể cô.
Diệp Chi nhẹ nhàng đẩy anh “Em không làm được nữa…”
Cơ thể hai người đã lâu không gần gũi, Diệp Nam Phong cày cấy hơn nửa đêm mới thỏa mãn mà buông tha cho cô, Diệp Chi nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Dù sao thì cô cũng quen với việc để anh ấy dọn dẹp rồi.
Hai người lăn lộn cả một đêm, khi Diệp Chi tỉnh lại thì Diệp Nam Phong vẫn còn bên cạn♄. Cô nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lên đến đỉnh, cô giật mình tỉnh lại “Mau, anh mau đến bệnh viện, nơi này cách bệnh viện rấtxa ”
Muốn đến đây phải lái xe mất hai tiếng, Diệp Chi không nghĩ sẽ để anh ở chỗ này qua đêm, nhưng nhớ tới tối qua hai người lăn lộn đến khuya, thì việc anh ngủ lại cũng là bình thường.
Diệp Nam Phong ôm cô, lười biếng nói “Hôm nay được nghỉ.”
Lúc này Diệp Chi mới yên tâm, dựa vào lòng ngực anh, bị hơi thở của anh bao bọc lấy, có một loại cảm giác an tâm mà cô không thể giải thí¢h được.
Sống ở đây một mình và phải đối mặt với tương lai không ¢hắc chắn, Diệp Chi bắt đầu sợ hãi cảm giác cô đơn.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhận lại gia đình thật, cô cảm thấy mãn nguyện đến vậy.
Nhưng anh ấy là người đã ép buộc cô trước đó, thậm chí có thể nói là làm thươռg tổn thân thể cô, nên cô phải ċһán ghét anh mới đúng.
Diệp Chi còn chưa muốn dậy, lúc cô đang nằm trên giường lăn qua lăn lại thì Diệp Nam Phong đã tỉnh táo đi xuống nhà làm bữa sáng cho cô, sau khi tinh lực dồi dào thì anh lại làm những điều quan tâm đến cô.
Diệp Chi không ngừng nhắc nhở bản thân về những việc mà Diệp Nam Phong đã làm, nhưng tɾong lòng cô vẫn chậm rãi mềm lòng. Ngay cả khi nghĩ đến những điều đó, sự bài xích của cô đối với anh cũng không còn ma͙nh mẽ như trước.
Diệp Nam Phong đưa cho cô một quả trứng gà đã bóc bỏ “Anh không rành nấu ăn nên chỉ có thể làm đơn giản như vậy. Nếu ở nhà sẽ có dì giúp việc giúp đỡ, hay là anh nói dì qua đây với em nhé.”
Diệp Chi lắc đầu “Em có thể tự nấu ăn.”
“Nấu ăn không phải việc của em, mấy ngày nay trông em tiều tụy quá.”
Ánh mắt của anh như nước, dịu dàng khác h0àn toàn với trước đó, không có sự xâm chiếm lạnh lùng giống như quãng thời gian ép buộc kia, cũng không có sự quan tâm kiềm chế khi còn là anh trai của cô, mà thay vào đó là sự thâm tình, là niềm vui sướng.
Diệp Chi không thể tránh khỏi ánh mắt này, cô từng có cảm xúc ngọt ngào khi ở bên Hạ Thư Niên, giờ đây lại có cùng cảm xúc với Diệp Nam Phong.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng phanh xe gấp, ngay sau đó là tiếng đóng cửa xe, động tĩnh rõ ràng là đang đi về phía cô.
Là người của Tiêu gia sao?

Bình luận

Để lại bình luận