Chương 125

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 125

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

:
Giang Ngộ nhận được một cuộc gọi vào buổi sáng, và đồn cảnh sát nói rằng hai kẻ buôn người đã khai báo tất cả mọi thứ, đã giao thác người đứng sau chỉ dẫn.
Cảnh sát đã bắt được người này với tốc độ nhanh nhất có thể, đã bị giam giữ tại đồn cảnh sát, cô ta cũng cũng đã giao phó những chuyện của bản thân và chủ động thừa nhận nó.
Vì vậy Giang Ngộ sáng sớm đã đến đồn cảnh sát để tìm hiểu sự tình, trước khi đến đồn cảnh sát, Giang Ngộ đã đoán được người làm trò này là Liên Tiếu, đúng như anh nghĩ, sau khi đi đến đồn cảnh sát, anh ta thấy đó là Liên Tiếu.
Liên Tiếu so với trước đây đã già đi rất nhiều, sau khi cha cô ta bị sa thải, cô ta không thể sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp ở nước ngoài và phải trở về nước.
Cô ta vốn là tiểu thư kiêu sa được trời ưu ái, sống một cuộc sống được nuông chiều, nhưng vì cha cô ta xảy ra chuyện, gia đình bị phá sản trong một đêm, cô chịu rất nhiều khổ cực, sau khi về nước, cũng đã bắt gặp Giang Ngộ và Lục Chi, thấy vợ chồng hai người sống hạnh phúc như vậy, Liên Tiếu chính là ghen tị và oán hận.
Nhất là nhìn thấy bọn họ còn sinh một đứa con gái, Giang Ngộ còn chiều chuộng Lục Chi như vậy, Liên Tiếu oán hận lắm, cuộc đời cô éo le thế kia, tất cả đều do Giang Ngộ và Lục Chi hãm hại.
Sau khi trở về nước, cô đã theo dõi Lục Chi rất lâu, suốt ngày đi theo sau lưng cô, chỉ là muốn tìm cơ hội thích hợp, thấy Lục Chi mỗi lần đưa con đi chơi cô đều có một mình, cô ta dễ dàng ra tay, cô ta đã thuê hai người để giúp cô ta và cho tiền để làm việc.
Giúp cô ta mang đứa bé đi, cô ta tìm một đường dây để bán đứa bé đến một ngôi làng miền núi xa xôi và trở thành con dâu nuôi từ bé cho một số 60, 70 tuổi hoặc có vấn đề về tâm thần bị thiểu năng, khiến cho vợ chồng Giang Ngộ cả đời không tìm thấy con, sẽ phải chịu đau đớn suốt đời, và Lục Chi sẽ phát điên.
Kế hoạch vốn dĩ thành công, nhưng sự nổi điên đột ngột của Lục Chi khiến kế hoạch thất bại, sau khi Liên Tiếu biết được kế hoạch thất bại, cô lo lắng Giang Ngộ sẽ ra tay, hai người đó rất nhanh sẽ khai cô ra, cho nên cô ta liền trở về dọn đồ chuẩn bị ra nước ngoài lánh nạn.
Kết quả, cô vừa định đi thì cảnh sát ập đến, cô ta đã bị khai ra, Liên Tiếu thấy bản thân cô ta hết cách đành phải đầu thú, hy vọng mức án sẽ nhẹ hơn.
Khi Giang Ngộ đến gặp Liên Tiếu, Liên Tiếu còn cố ý mỉm cười với anh một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Giang Ngộ, cha tôi xảy ra chuyện đều do anh làm đúng không, đồ sói mắt trắng, cha tôi đối với anh tốt như vậy, một tay đề bạt anh, kết qua anh lại sau lưng với xử với cha tôi sau như vậy, anh se bị quả báo đấy. ”
Giang Ngộ nhìn bộ dạng kinh tởm của Liên Tiếu, tức giận đến mức suýt đánh cô, đợi ở bên ngoài bình tĩnh hồi lâu mới quay về, lo lắng cảm xúc của mình sẽ làm Lục Chi sợ hãi.

Lục Chi lúc này nghe Giang Ngộ giao phó rõ ràng như vậy, cô tưc đến nghiến răng, Liên Tiếu này thật đúng là một người đàn bà điên, ngoan độc, lại dám ra tay với một đứa bé, hiện tại cô không dám nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm thế nào, con của họ nếu xảy ra chuyện sẽ bị bắt cóc và bán đến ngôi làng trên núi.
Nó quá đáng sợ.
Cô sợ tới mức nổi cả da gà, toàn thân phát run, ôm lấy Giang Ngộ muốn được anh an ủi.
May mắn thay, Liên Tiếu hiện đã bị tóm gọn.
Lục Chi xin nghỉ phép mấy ngày, nhân lúc nhàn rỗi, ở nhà cũng thấy sợ hãi nên kêu Giang Ngộ đưa cô và con đến ngôi chùa rất linh nghiệm ở thành phố bên cạnh để cúng bái thần linh.
Lục Chi và Giang Ngộ đã từng đến đây, lần trước đến xin con, Lục Chi cảm thấy rất hiệu nghiệm, trước đó cô nói muốn sinh con, không lâu sau thì đã sinh con.
Lục Chi từ trước đến nay đều muốn đi qua trả lễ, giờ vừa hay có thể trả lễ và mong cầu bình an phù hộ cho mình và con.
Thắp hương xong cũng xin quẻ thượng thượng, mấy ngày đầu Lục Chi rất sợ hãi, không dám ra khỏi cửa, cũng không dám dắt con ra ngoài, nhưng sau khi quẻ xăm, trong lòng cô cảm thấy tốt hơn nhiều và trở lại cuộc sống bình thường.
Trong nháy mắt đã qua mấy tháng, đứa bé đã biết bò, Lục Chi không biết con lại hiếu động như vậy không biết giống ai, Lục Chi cho rằng mình thuộc người có tính cách trầm lặng nên không nghĩ con của họ lại năng động đến vậy.
Sau khi con biết bò, cứ ở nhà bò qua bò lại, trong nhà ngày ngày đều phải lau sàn nhà mấy lần để con dễ bò hơn, nếu không nhà toàn vi khuẩn.
Đứa bé thích bò không thích được ẵm, lúc ra ngoài cũng cứ muốn bò dưới đất, còn thích giành điện thoại với Lục Chi nói chuyện với Giang Ngộ.
Giang Ngộ gần đây đi công tác rất nhiều, mỗi lần đi công tác đều cùng Lục Chi nói chuyện vào buổi tối, lần nào Lục Chi cũng bế đứa bé cho anh xem, nhưng đứa bé chính là thích nghe điện thoại, mỗi lần Giang Ngộ gọi điện thoại tới, đứa bé trực tiếp trườn qua trả lời video call.
Bé còn biết bấm nút trả lời, lần nào mở lên cũng bị mặt bự của đứa bé công kích, 2 bà mẹ nuôi con mập mạp, giờ còn bé mặt bụ bẫm rất dễ thương, Lục Chi nhìn đứa nhỏ, mỗi lần phải trò chuyện với cha, con vẫn chưa biết nói nhưng đã biết kêu i i i a bập bẹ.
Mỗi lần trả lời video call đều i i i a nói chuyện với Giang Ngộ, Giang Ngộ đều có thể tiếp lời, bây giờ Giang Ngộ gọi điện tới, con buồn ngủ lắm, mới bú xong chỉ muốn ngủ, nhưng khi nghe giọng là muốn lên ghe máy.
Thấy vậy, Lục Chi ôm cặp nách cô bé sang gặp mặt Giang Ngộ, điện thoại chĩa về phía hai mẹ con, bên kia ống kính con bé nhìn thấy liền cười, bập bẹ không biết nói gì, Giang Ngộ tuy nhiên đều tiếp được lời mà trò chuyện với bé.
Lục Chi không nói chuyện, nhìn Giang Ngộ trò chuyện cùng con vui vẻ sôi nổi, thành công đưa bé vào giấc ngủ trong khi trò chuyện, hôm nay cô đưa con ra ngoài đi dạo, đi dạo dưới lầu khu ở, nên con bé mệt mỏi, sau khi bú sữa liền buồn ngủ.
Lúc này nằm trong vòng tay Lục Chi đã ngủ thϊếp đi, Lục Chi bế đứa trẻ lên giường cho em bé, cô nói chuyện với Giang Ngộ.
Hỏi anh: “Bao giờ anh về? Chuyến công tác này dài thế?”
Giang Ngộ đã đi công tác hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên đi công tác lâu như vậy, anh nói là có chuyện quan trọng, là chuyện gì thì Lục Chi cũng không biết.
Dù gì cũng có một số điều phải được giữ bí mật với cả người nhà.
Giang Ngộ nói: “Khoảng một tuần nữa anh mới về được, nhớ em và con vô cùng.”
Lục Chi cũng nhớ anh, đi công tác lâu như vậy, một tuần nữa anh đi công tác cũng được một tháng, kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh cô có cảm giác yêu xa.
Nhìn thấy mặt của Giang Ngộ, Lục Chi cảm thấy có chút buồn muốn khóc, không muốn bị anh nhìn thấy, vừa định cúp máy, Giang Ngộ đã ngăn cô lại: “Vợ ơi, cho anh xem.”
Lục Chi còn đang khó hiểu: “Nhìn cái gì vậy?”
Giang Ngộ cho cô nhớ lại: “Rất lâu khi xưa, khi em say rượu, em đứng trước ống kính cho anh xem cái gì, thì bây giờ cho anh xem cái đó.”
Lục Chi nghe xong lập tức nhớ ra, làm sao mà anh còn nhớ được chuyện đó? Lục Chi cảm thấy xấu hổ khi nói ra.
“Chuyện lâu như vậy mà anh còn nhớ.”
Giang Ngộ với giọng nói có chút khàn khàn: “Anh nhớ em, nhưng lại không thể chạm vào.”
Lục Chi vừa nghĩ đến hai người kết hôn lâu như vậy, muốn tới bước chat sεメ cảm thấy hơi ngượng ngùng, đỏ bừng cả mặt.
Nhưng cô vẫn kéo rèm lại, trong nhà lúc này không có ai và con vẫn đang ngủ, làm chút chuyện mắc cỡ xíu cũng được, dù có khoảng cách thì cũng phải dùng video để xoa dịu nó.

Bình luận

Để lại bình luận