Chương 1257

Cảnh tượng cứ như chạy trối chết không hề dính dáng gì đến dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như trong ấn tượng của chiến hữu Lý Yến Khải. Chiến hữu xem như đã nhìn ra, không chỉ có Lý Yến Khải động lòng với nữ thân của cậu ta, nữ thần của cậu ta cũng động lòng với Lý Yến Khải!
Chiến hữu hoảng hốt, tan nát cõi lòng nhìn Lý Yến Khải, quát: “Lý Đại Dũng! Không phải cậu nói khinh thường tranh với chúng tôi sao? Cậu có còn chút tiền đồ nào không?”
Lý Yến Khải móc móc lỗ tai, có chút chột dạ: “Không có tiền đồ thì thế nào… Đợi đã!”
Sau khi Lý Yến Khải phản ứng kịp cậu ta gọi cậu là cái gì thì không vui nói: “Cái gì mà Lý Đại Dũng? Cậu đổi tên cho tôi lung tung gì thế hả? Tôi tên là Lý Yến Khải! Là thượng cấp của cậu, cậu phải gọi tôi là phó trung đoàn trưởng Lý!”
Một y tá trẻ đã chứng kiến đang ở bên cạnh, âm thầm nói: “Thật ra cũng không gọi sai, ngài thật sự rất “dũng”.”
Lý Đại Dũng… Không, là Lý Yến Khải???
Lý Yến Khải thực sự rất “dũng”, từ đó về sau chỉ cần có rảnh rỗi là sẽ chạy qua viện quân y, tìm Châu Mộ Thanh nói chuyện phiếm, mang cơm cho cô ấy, giúp cô ấy đánh đuổi người ăn hiếp cô ấy…
Nhưng thái độ của cậu không hèn mọn chút nào, cộng thêm Châu Mộ Thanh cũng là người mạnh miệng, hai người thường xuyên cãi nhau, người chung quanh bọn họ quả thực là xem say sưa ngon lành, luôn nở nụ cười từ ái của các dì, các mẹ.
Thậm chí ngay cả vào cái ngày bọn họ chính thức xác nhận ở bên nhau, cũng là tranh cãi mà xác nhận quan hệ. Ngày đó là lễ tình nhân đêm thất tịch, bọn họ quen nhau ba tháng, Lý Yến Khải mời Châu Mộ Thanh ăn cơm, sau khi cơm nước xong lại đi xem một bộ phim, xem phim xong đi ra theo biển người, người nấy lấn người kia đẩy. Các cặp tình nhân bên cạnh bọn họ hoặc là ôm hoặc là nắm tay, làm nổi bật lên Lý Yến Khải và Châu Mộ Thanh hết sức lạnh nhạt. Nhìn thấy Châu Mộ Thanh cũng bị cơn sóng người chen lấn đẩy ra đằng sau, Lý Yến Khải vươn tay kéo cô ấy một cái, Châu Mộ Thanh chần chờ một lát, nắm lại bàn tay của cậu.
Lý Yến Khải đã nhận ra, cúi đầu nhìn cô một cái.
“Làm gì?” Châu Mộ Thanh bị cậu nhìn cảm thấy không được tự nhiên: “Đi đi!”
“Dữ quá!” Lý Yến Khải lầu bầu, nhưng môi sắp vểnh đến sau tai rồi, giúp cô ngăn cản người chen chúc đi lên, trong lúc vô tri vô giác Châu Mộ Thanh đã vào trong lòng của cậu.
Cậu rất cao lớn, Châu Mộ Thanh trong lòng của cậu nhìn có vẻ rất nhỏ nhắn xinh xắn.
Hai người dường như cũng nhận thấy được, cũng có thể cảm nhận được căng thẳng và gồng cứng người của đối phương, thậm chí Châu Mộ Thanh có thể nghe được tiếng tim Lý Yến Khải đập như trống.
Khoảnh khắc này đã ngầm hiểu mập mờ của lẫn nhau.
Chỉ là vừa ra biển người, Châu Mộ Thanh đã không khách khí phá hoại bầu sự mập mờ này, trực tiếp hất tay Lý Yến Khải ra.

Bình luận

Để lại bình luận