Chương 126

Nhìn xem Phượng Dạ Diễm, Lục Nhã không ngừng phất tay,“Không được tới, không được tới! Các người đừng hành động thiếu suy nghĩ! Đừng quên Tô Mộ Thu còn trong tay tôi!” Nàng đứng lên chạy đến bên Ngân Hồ, nắm cánh tay của hắn,“Đem ả đưa cho tôi.”

Chỉ cần còn có Tô Mộ Thu thì quyền lực thủy chung tại trong tay nàng………

Ngân Hồ tà mị cười, đem nàng đẩy ra, sau đó chậm rãi đem Tô Mộ Thu đưa cho Phượng Dạ Hoàng.

“Anh!”

Mất trọng tâm Lục Nhã ngã lăn trên mặt đất, gào rú lên,“Anh phản bội tôi!”

“Không! Không có gì là phản bội, chúng ta từ trước đến nay đều quan trọng ích lợi, cô hẳn là sớm có giác ngộ, không có đồng bọn, chỉ có lợi ích, đã thành, trong lúc này không còn chuyện của tôi, tôi đi trước đây.” Ngân Hồ tiêu sái xoay người.

Lục Nhã thần trí bắt đầu tan rả, nàng mở to đôi mắt trống rỗng ngửa mặt nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm,“Tôi ngàn vạn lần không nên chọn loại này yểm hộ, mới khiến cho người của các người có cơ hội thừa dịp, các người ngay từ đầu cũng chỉ là kéo dài thời gian, phải không? Câu hỏi của các người chỉ là chờ cho thủ hạ đến, tôi lại ngốc bị lợi dụng! Buồn cười! Thật sự là buồn cười!”

“Bằng cô cũng muốn theo chúng ta đấu, quả thực không biết tự lượng sức mình!” Phượng Dạ Diễm không chút nào che dấu đáy mắt khinh thường cùng miệt thị, nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên thẳng tắp chĩa về phía nàng,“Mang theo sự hối hận của cô xuống địa ngục đi!”

“Không muốn không muốn…….” Lục Nhã liên tiếp lắc đầu,“Không nên! Cầu các người buông tha cho tôi! Tôi không dám nữa! Tôi thề! Tôi………..”

Tiếng “Bang bang” vang khắp tứ phía kèm theo tiếng hét thê lương.

Phượng Dạ Diễm tại cổ tay nàng cùng cổ chân bắn một phát súng.

Lục Nhã nằm trên mặt đất, thân thể bật lên mấy cái, cố sức nhúc nhích cánh môi lại vô lực ko nói được nửa chữ, máu không ngừng từ tứ chi chảy ra, yếu ớt thở hào hển, mắt phủ kín tia không cam lòng.

Tô Mộ Thu quay mặt qua không đành lòng xem, nhịn không được nôn khan vài tiếng, suy yếu nằm trong ngực Phượng Dạ Hoàng.

Phượng Dạ Diễm lại hướng ngực Cổ Xây Hùng bắn một phát súng, nhìn hắn ngã xuống mới ném khẩu súng đi.

Hắn đến gần Phượng Dạ Hoàng. Kéo qua Tô Mộ Thu đem nàng ôm vào ngực mình, căng cứng thân thể thư giãn xuống,“Thu nhi, em có biết anh rất sợ mất em ko?.” Thanh âm của hắn lộ ra thống khổ.

Phượng Dạ Hoàng đứng ở một bên giữ im lặng, sau một lúc lâu, hắn mở miệng,“Tốt rồi, trở về rồi hãy nói, Thu nhi trên người còn bị thương, trước đem cô ấy về kiểm tra.”

“Ân.” Phượng Dạ Diễm gật đầu, nắm cả thắt lưng Tô Mộ Thu, cẩn cẩn dực dực vịn nàng đi.

Phượng Dạ Hoàng đi theo phía sau.

Ai cũng chưa từng chú ý, nguyên bản Lục Nhã không thể nhúc nhích lại mang theo vẻ mặt quỷ dị chống thân thể gian nan ở trên mặt đất bò, tay chậm rãi đặt lên khẩu súng bị ném xuống đất.

Lập tức…… Hết thảy sẽ kết thúc………

Muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ quá tự đại quá cuồng vọng …………

“Phịch” một tiếng.

Tô Mộ Thu chỉ nghe “phịch” một tiếng, sau đó thân hình nhoáng một cái bị Phượng Dạ Diễm một lần nữa ôm vào trong ngực, nàng một hồi choáng váng, khó chịu nhíu mày. Nàng ôm chặt người đàn ông trước người, từng ngụm từng ngụm thở, từ từ nhắm hai mắt chờ đợi cảm giác choáng váng mất đi.

Đột nhiên hai tay chạm tới một mảnh ẩm ướt, tâm xiết chặt, đưa tay duỗi đến trước mắt, thình lình phát hiện trên tay dính đầy máu, đỏ au một mảnh!

Nàng toàn thân sợ run tại trong lòng ngực của hắn ngửa đầu nhìn hắn, hắn đối với nàng mỉm cười,“Thu nhi……. May mắn…… Em……… Không có việc gì………” Nói xong câu đó, cánh tay đặt tại thắt lưng nàng dần dần buông ra, cuối cùng thân thể nặng nề về phía sau ngã đi.

Hắn vì nàng ngăn cản viên đạn, trúng đạn nhưng vẫn nhớ an nguy của nàng……

Ngực đau quá, hốc mắt nóng quá………..

Tô Mộ Thu thất thần, kinh ngạc đứng, lập tức giựt mình tỉnh lại, cắn chặt đôi môi quỳ gối xuống bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ko còn chút máu chẳng biết lúc nào chảy xuống hai dòng nước mắt, trắng bệch môi nhúc nhích , nghiền nát khô khốc tiếng nói truyền ra ──

“…… Diễm…… Diễm……”

Đó là lần đầu tiên, nàng mở miệng gọi tên của hắn.

“Chúng ta đi bệnh viện! Anh còn đi được ko?” Nàng muốn nâng hắn dậy, hắn hướng nàng suy yếu lắc đầu.“Bác sĩ a! Mau gọi bác sĩ!” Nàng hướng Phượng Dạ Hoàng gào rú,“Anh mau tới đem anh ấy đi bệnh viện a! Nhanh lên!”

Phượng Dạ Hoàng không hề động đậy cũng không nói một câu.

“Chờ em, em lập tức đưa anh đi bệnh viện.” Nàng cắn răng, nghĩ dựa vào chính mình đem hắn đứng dậy bất đắc dĩ căn bản đỡ không nổi hắn.

Phượng Dạ Diễm cố hết sức thở dốc,“Không có….. Sự ……Đừng……… Lo lắng, vết thương nhỏ……. Không chết người đâu.”

“Bác sĩ…. Bác sĩ…….” Nước mắt rơi đầy mặt nàng run rẩy vuốt ve mặt hắn, bất an cùng sợ hãi làm nàng không biết làm sao, chỉ là không ngừng rơi nước mắt……..

Bình luận

Để lại bình luận