Chương 126

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 126

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thời điểm Vu Úy mua sách không có chú ý, trong sách tặng kèm một bản đồ thế giới, bị cô lặng lẽ nhìn được, đó là một quyển về sách tạp chí về địa lý , bên trong thật nhiều hình ảnh làm cô hoa cả mắt, những hình ảnh này đều làm cô sinh ra xúc cảm muốn hướng tới nó.

Vì thế cô hưng phấn cầm bản đồ đi tìm Khôi Minh, chỉ vào vị trí, nói với hắn, muốn rời đi nơi này, đi đến địa phương này.

Hắn đứng ở trước mặt cô không nói lời nào, sắc mặt lại rất trầm, môi mỏng bạnh thành một đường thẳng tắp, đồng tử đen nhánh sâu không thấy đáy, cái loại ánh mắt giết người này , là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Đem đồ vật trong tay cô dùng sức đoạt lại, ở trước mặt cô tự tay xé đi tấm bản đồ thế giới kia, vụn giấy bị xé nát từ đỉnh đầu bay xuống, cô ngơ ngác mà nhìn.

Từ đó về sau, cô cũng không còn đề cập qua chuyện dám rời đi nơi này .

Khôi Minh không để cô đi học, mua sách nhân loại tự mình dạy cô học, nhưng Vu Úy cảm thấy như vậy không được.

Cô là nhân loại, hẳn là nên để cô được hưởng sự giáo dục bình thường, Vu Úy rất muốn cùng hắn nói rõ chuyện này, nhưng hắn nói không cho phép, chính hắn lại càng không có tư cách đưa ra phán quyết.

Tiểu Khuynh Thành tám tuổi, còn không hiểu Vu Úy nói cái gì, số lần đi ra phòng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, ký ức nhất rõ ràng nhất cô còn nhớ, đó là lần trước Tiểu Minh mang cô đi công viên chơi một lần.

Từ lúc đó về sau, mặc dù cô đã cầu xin muốn đi ra ngoài, Tiểu Minh cũng không cho phép.

“Ngài cùng thiếu chủ làm nũng, ngài ấy nhất định sẽ để ngài đi học, ma nữ tiểu thư, tuổi của ngài không thể ở nhà tiếp thu giáo dục, hẳn là phải đi đến trường học tiếp xúc với xã hội.”

Cô tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cô lại muốn đi ra ngoài.

“Nhưng, nhưng mà, Tiểu Minh sẽ hung em, anh ấy sẽ nhìn em với biểu tình đáng sợ .”

Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần cô nói muốn đi ra ngoài, hắn liền sẽ trừng mắt nhìn cô, cùng ngày thường ôn nhu hoàn toàn không phải cùng một người.

Vu Úy lại rất kiên định, “Chỉ cần ngài làm nũng, ngài áy nhất định sẽ đáp ứng, làm ơn, nhất định phải vì chính mình tranh thủ tự do.”

Thấy hắn ra sức thuyết phục như vậy , tiểu Khuynh Thành không đành cự tuyệt.

“Vậy được rồi, em thử xem.”

Từ trên mặt đất đứng dậy, mặc váy bồng hồng nhạt hướng về phòng khách chạy đến, tóc đẹp đến eo vì chạy mà tung bay lên không trung, một đường chạy như bay tới trong lòng ngực Khôi Minh.

Hắn ngồi ở trên sô pha vững vàng đem cô ôm lấy, tách hai chân ra , để cô ngồi ở trên đùi của mình.

“Tiểu Minh Tiểu Minh!”

“Hưng phấn như vậy làm gì?”

Cô cười hì hì , đôi mắt cũng mị lên, phì nộn trên má trẻ con cũng chậm rãi rút đi, càng lớn lên càng thêm giống dáng vẻ Khuynh Thành lúc trưởng thành.

Ôm cổ hắn nhỏ giọng nói, “Em có thể đi bên ngoài đi học hay không , làm ơn làm ơn, em muốn đi học.”

Lời này vừa nghe, liền biết là ai dạy cô nói ra.

“Không được.”

Thái độ kiên định, ngay cả một tia đường sống phản bác đều không cho cô, tiểu Khuynh Thành cúi đầu, không chịu lại cùng hắn nói chuyện.

Khôi Minh nhẫn nại tính tình dỗ dành, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đến trên đùi cô, làn da mềm mại bóng loáng, nơi mẫn cảm làm cô không nhịn được mà kẹp chặt hai chân.

“Tiểu Khuynh Thành,em phải mau mau lớn lên mới được, thành thành thật thật ngốc tại bên người tôi, tốt hơn nhiều so với đi ra bên ngoài.”

Thanh sắc hắn khàn khàn, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói chuyện, ngón tay càng ngày càng hướng lên trên hoạt động.

“Ngô.” cô không hiểu đây là cảm giác gì, “Tiểu Minh, thực ngứa.”

Khôi Minh ở bên tai cô than nhẹ một tiếng, “Tôi cũng thật khó chịu, em phải lớn lên mới có thể, nhanh một chút.”

“Lớn lên dể làm gì?” cô không rõ hỏi, tay sờ đến giữa háng hắn, cười, “Tiểu Minh cây gậy cứng lên rồi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận