Chương 126

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 126

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Anh kích động cái gì a! Em chính là muốn cho anh uống thuốc, em biết anh khẳng định sẽ không chịu uống mới suy nghĩ ra cách này,anh có thể đừng suy nghĩ vớ vẩn hay không a,ngay cả em không bệnh cũng bị anh làm phát giận mà sinh bệnh!”

Cô ủy khuất cực kỳ, nhìn sủi cảo rơi trên mặt đất , cô thật vất vả gói tốt như vậy , bị tâm thần không yên của hắn tra tấn mấy ngày, bây giờ lại như vậy cảm thấy thật ủy khuất, cúi đầu nước mắt lạch cạch rơi xuống , khống chế không được, nước mắt rơi trên tạp dề, tích thành từng đóa bọt nước.

Cái này cũng Liễu Dục nóng nảy, ngồi xổm xuống lấy tay dính đầy bột mì lau nước mắt cho cô.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, em đừng khóc a, anh, anh thực xin lỗi em, anh lần sau sẽ không như vậy, đừng khóc, em đừng khóc, anh sai rồi Duy Nhất.”

Vệ Duy Nhất đánh bay hắn tay, “Cút! Dơ muốn chết đừng chạm vào em.”

Hắn trực tiếp lấy tay chà xát trên quần áo, cau mày không biết làm sao, “Anh sai rồi, anh không nên suy nghĩ vớ vẩn, anh uống thuốc, anh nhất định sẽ uống thuốc, em nhìn tận mắt lúc anh uống xuống, đừng khóc được không.”

Cô hít hít cái mũi, nước mắt như sương mù nhìn hắn, “Thật sự?”

“Thật sự thật sự, anh bảo đảm uống thuốc! Bằng không anh hiện tại liền uống cho em xem!”

“Vậy anh đáp ứng em mỗi tuần hai lần đi làm tâm lý trị liệu.”

Cái này thì hắn do dự.

Vệ Duy Nhất hít hít cái mũi, “Em đi cùng anh,”

“…… Được.”

“Không gạt em?”

“Em không khóc là được.”

Cô cảm thấy hắn cũng không phải khó uốn nắn như mình nghĩ, nhìn hắn co quắp dỗ cô, muốn nín khóc mỉm cười nhưng nhịn xuống, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào sủi cảo trên mặt đất, ” nhặt lên cho em, chút nữa anh phải ăn hết , em thật vất vả mà gói đó.”

Liễu Dục ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất đem từng cái từng cái nhặt lại,đặt vào một cái mâm khác, lấy khăn lông lau mặt cho cô.

Cô rốt cuộc nở nụ cười, Liễu Dục ném khăn lông xuống liền ôm cô hôn, bóp chặt mặt cô , để cô ngẩng đầu, ở trên môi gặm cắn một hồi,cảm giác áp lực trên người được đến phóng thích, trái tim đập thật nhanh, hôn lấy đôi môi , kéo lấy đầu lưỡi cùng cô triền miên, nội tâm hư không được lấp đầy, nước miếng thậm chí không kịp nuốt mà từ khóe miệng chảy xuống.

Cả mạng cũng cho cô đều được, người cũng cho, tâm cũng vậy.
“Lại nữa.”

Ngữ khí người đàn ông lạnh băng, không kiên nhẫn trầm xuống như động băng, làm người trên giường vừa bị trói lại hung hăng bị đánh lạnh run.

Cổ tay bị khóa lên đầu giường ,bà có ý đồ duỗi tay muốn lấy được dao nhỏ trên bàn, nhưng lại không biết là dao nhỏ trên bàn là do Liễu Qúy Xuyên cố tình để lên.

Không ngoài dự đoán, mới đi ra ngoài vài phút, cổ tay đã bị cọ đến chảy máu, không màng tất cả muốn lấy con dao kia.
Thái dương bị băng gạc quấn quanh, từ đêm qua đã bắt đầu từng đợt trừng phạt , một đêm không chợp mắt, bà bị treo lên thao một buổi tối, sáng nay muốn cho bà thành thành thật thật ngủ một giấc, kết quả vẫn không chịu nghe lời a.

Nam nhân không nhanh không chậm hướng tới đầu giường đi đến, cầm lấy lấy con dao đầu giường , hướng trên mặt bàn trát đâm xuống, kết quả là con dao này nhìn như thật nhưng thật ra là loại dao plastic,nháy mắt cắm xuống thì trực tiếp thu hồi vào chuôi dao.

Mặt Tần Thục lộ vẻ hoảng sợ.

“Em sẽ không cho rằng,tôi sẽ để một con dao thật ở đây chứ?”

Liễu Quý Xuyên ném con dao giả kia xuống , cúi thân mình xuống bóp lấy cổ bà, mày nhướng nhẹ nhưng lại không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, hai mắt không hề có cảm xúc, lại làm phá lệ sợ hãi,giống như cánh tay bị buộc chặt, hơi thở bà cũng giống như bị nghẹn ứ hít thở không thông , cảm giác tra tấn đó lại không ngừng trào dâng lên.

“Giết tôi……”

Mày sắc bén lại lần nữa nhăn lại, lần này hắn buông lỏng ra cổ bà ra.

Bình luận

Để lại bình luận