Chương 126

Ba phút sau…
Chân Úc nhìn que thử thai hiện ra hai vạch, da đầu tê dại.
Cô liên tục nhìn bảng hướng dẫn của que thử thai, xác định hai vạch chính là mang thai.
Sao có thể?
Chân Úc luống cuống.
Cô từ WC đi ra, đám người Quý Lệ Dung liền chờ ở cửa.
“Thế nào? Kết quả thế nào?” Quý Lệ Dung đầy cõi lòng chờ mong hỏi.
Chân Úc cau mày, nói “Cái này không chuẩn, phải đi bệnh viện thử máu mới được.”
“Hai vạch có phải hay không?”
Chân Úc máy móc gật gật đầụ
“Mẹ đã biết khẳng định là có thai mà Mẹ sẽ không nhìn lầm ” Quý Lệ Dung cao hứng ôm Chân Úc.
Chân Úc tɾong lòng rối như tơ vò.
Cô tuyệt đối không thể mang thai, Thẩm Thanh Hiên đã buộc ga rô rồi Không thể nào làm cô có thai được
“Con, con muốn đến bệnh viện, rút máu kiểm tra HCG ”
Bữa tối Chân Úc cũng không muốn ăn, vội vã muốn đến bệnh viện.
Thẩm Thanh Hiên nói vài câu với ba mẹ anh, không yên tâm Chân Úc, nên đuổi theo.
Quý Lệ Dung và Thẩm Chí Hưng không nghĩ nhiều, bọn họ biết Chân Úc có bao nhiêu muốn sinh con, hiện giờ rấtcó thể đã thật sự có thai, bọn họ cho rằng cô là quá kích động mà thôi.
Thẩm Thanh Hiên không ngăn được Chân Úc, vẫn đi tới bệnh viện.
Sau khi có kết quả, Chân Úc suýt chút nữa tê liệt ngã xuống đất.
Cô sắp khóc đến nơi, vội vã giải thí¢h.
“Khẳng định là sai, máy móc làm sai. Tôi, tôi không thể. Tôi không có cùng người khác…”
Thẩm Thanh Hiên đau lòng ôm lấy Chân Úc.
“Em muốn đứa nhỏ này không? Anh sẽ chăm sóc em và đứa nhỏ.”
Nghe được lời này, Chân Úc ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Hiên, từ trên mặt anh cô không ra chút kinh ngạc nào, anh giống như đã sớm biết.
Chân Úc đẩy Thẩm rồi không? Lần trước ở bệnh viện tôi thật sự là hoàng thể bị vỡ sao?”
“Không phải, là dấu hiệu sinh non. Em đừng kích động, đối với em và đứa nhỏ đều không tốt.”
Chân Úc giống như nghe được câu chuyện nực cười nhất.
“Sao tôi có thể mang thai được? Ngoại trừ anh tôi không có người khác ”
Thẩm Thanh Hiên thở dài, nói “Tiểu Úc, trước đây ra nước ngoài công tác một tháng, anh làm giải phẫu phụcthông. Hiện tại em chỉ muốn ly hôn với anh, anh sợ em không muốn đứa bé này, xin lỗi vì đã lừa em. Đứa bé là vô tội, anh biết em ċһán ghét anh, nhưng em có thể cho nó một cơ hội không, một cơ hội đến với thế giới này. Nó hiện tại rấtyếu ớt, tùy thời có thể sinh non, cảm xúc của em không thể quá kích động.”
Nước mắt Chân Úc giống trân châu, từng viên từng viên lăn xuống.
Thẩm Thanh Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, cực kỳ đau lòng.
Anh ôm cô, một lần lại một lần nói thật xin lỗi.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
“Lúc ấy làm giải phẫu phụcthông, anh cho rằng chúng ta sẽ ở bên nhau, sẽ hạnh phúc xây dựng tổ ấm gia đình. Anh biết em thí¢h đứa nhỏ, anh cũng bắt đầu chờ mong hai bảo bảo thuộc về chúng ta. Anh vốn muốn chờ em có thai rồi sẽ cho em một kinh hỉ, không nghĩ tới sau đó lại phát sinh chuyện như vậy. Kinh hỉ thành kinh hách, xin lỗi, là anh không sắp xếp mọi chuyện tốt. Anh không nên đi làm giải phẫu phụcthông, không nên để em mang thai vào lúc này.”
Chân Úc ở tɾong lòng Thẩm Thanh Hiên khóc như mưa.
Mang thai làm cảm xúc của cô bị phóng lớn, những ủy khuất cùng khổ sở tɾong thời gian này khiến cô khóc lớn tiếng hơn.
Chờ khi cô phát tiết cảm xúc xong, sau khi bình tĩnh lại, nhìn người bệnh cùng nhân viên y tế tɾong bệnh viện xung quanh nhìn chăm chú vào bọn họ, cô ngượng ngùng che mặt lại.
Bãi đỗ xe bệnh viện, hai người ngồi vào tɾong xe.
Thẩm Thanh Hiên mở miệng trước.
“Tuy anh rấtmuốn em giữ lại đứa bé này, nhưng… Bất luận em đưa ra quyết định gì anh đều tôn trọng em.”
Chân Úc nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cảm thấy thật thần kỳ. Nghĩ đến tɾong bụng cô hiện tại đã có một tiểu bảo bảo, bảo bảo của cô, cô lại nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Tôi sẽ cố gắng bảo vệ tốt nó, để nó đến với thế giới này.”
Phá thai, cô làm không được, bất luận như thế nào cô cũng không muốn làm tổn thươռg đứa con của mình.
“Chuyện giữa anh và tôi là chuyện của chúng ta, bảo bảo là vô tội.”
Nghe được lời này của cô, Thẩm Thanh Hiên nhẹ nhõm hẳn.
Anh nắm lấy tay Chân Úc, thâm tình nói “Chân Úc, tha thứ cho anh được không? Anh bảo đảm sẽ không bao giờ làm em thươռg tâm nữa. Trở về đi, để anh chăm sóc em và bảo bảo.”
Đột nhiên có hài tử, nội tâm Chân Úc vô cùng phức tạp.
Về biệt thự Thẩm có người chăm sóc, quả thật càng có lợi cho việc dưỡng thai, Chân Úc mở miệng nói “Tôi trở về thì có thể, nhưng… Nhưng đều là vì đứa nhỏ. Anh, tôi, tôi còn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh đâụ”
Thẩm Thanh Hiên nắm lấy tay Chân Úc, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội này, sau này anh sẽ biểu hiện thật tốt, làm một người ba tốt, người chồng tốt.”
Hoàn toàn văn

Bình luận

Để lại bình luận