Chương 126

“Mệt quá.”
Lục Thanh Diên kể với Thư Bắc Thu về mấy người bụng đầy mưu mô trong đơn vị, “Không phải ai cũng dễ đối phó, một câu nói chứa nhiều ý nghĩa, còn phải tự mình suy đoán xem rốt cuộc là ý nghĩa nào, mệt quá.”
Từ năm ngoái, kinh tế hộ cá thể phát triển, rất nhiều nhà máy và đơn vị đều sa thải nhân viên, làn sóng thất nghiệp khiến mọi người lo lắng.
Thư Bắc Thu đau lòng cho Lục Thanh Diên, sau khi ăn tối, Lục Thanh Diên tắm xong nằm xuống, anh liền massage toàn thân cho cô, chưa massage xong thì Lục Thanh Diên đã ngủ thiếp đi.
Sáng thức dậy, Lục Thanh Diên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, biết là công lao của Thư Bắc Thu, liền tiến lên vòng tay ôm lấy cổ anh, nhón chân hôn anh hai cái, “Đồng chí Thư, cảm ơn anh.”
“Không có gì, đồng chí Lục.”
Thư Bắc Thu mỉm cười, lúc Lục Thanh Diên tan làm về, Thư Bắc Thu kể lại quyết định của Thư Bắc Đông, “Nó muốn về bệnh viện thị trấn, một là gần nhà, có thể chăm sóc ba mẹ, hai là tình hình y tế ở thị trấn của chúng ta thực sự không tốt, nó muốn đóng góp một phần sức lực cho thị trấn.”
Trường của Thư Bắc Đông cũng phân việc, nhưng cũng có thể tự do lựa chọn nơi làm việc.
Sau một hồi do dự, Thư Bắc Đông vẫn quyết định về quê.
“Em không bằng cậu ấy.” Lục Thanh Diên thở dài.
“Anh cũng không bằng.” Thư Bắc Thu xoa đầu Lục Thanh Diên, “Đừng so sánh với người khác, rất mệt.”
“Em chỉ cảm khái thôi.” Lục Thanh Diên gắp một miếng rau, “Lúc trước em nói với anh mình muốn mở nhà máy, nếu có cơ hội mở ở quê cũng tốt, chỉ là bây giờ tiền của chúng ta eo hẹp, em cũng không có kinh nghiệm, cần phải ở trong đơn vị học hỏi nhiều hơn từ những người khôn khéo kia, sau này khi thương lượng với người ta, em cũng không còn e ngại, cũng không bị người ta lừa gạt.”
Mở nhà máy ít nhất cũng phải hai năm sau.
Cô cần phải học hỏi nhiều hơn.
“Dù em quyết định gì, anh đều ủng hộ em.”
Thư Bắc Thu hôn lên má cô một cái, “Nhanh ăn đi, ăn xong đi dạo, về nhà anh lại massage cho em.”
“Được.” Lục Thanh Diên vui vẻ gật đầu.
Sau khi chuyển đến thành phố, bọn họ không có nhiều bạn bè thân thiết.
Cho dù là Lục Thanh Diên hay Thư Bắc Thu, xung quanh bọn họ đều là đồng nghiệp nhiều hơn.
May mắn là hai vợ chồng đồng lòng, dù không có nhiều bạn bè, nhưng vào ngày nghỉ, hai người vẫn sẽ đi du lịch.
Lục Thanh Diên dự định năm sau sẽ sinh con, lúc đó công việc của bọn họ ổn định hơn, có con cũng không bị bối rối.
“Có nên mua xe không?”
Nghe thấy cặp vợ chồng bên cạnh đang bàn bạc chuyện mua ô tô, Lục Thanh Diên hỏi Thư Bắc Thu.
Thư Bắc Thu đã có bằng lái.
“Không cần thiết.” Thư Bắc Thu lắc đầu, “Chúng ta không thường xuyên dùng xe, về huyện thì còn được, nhưng quê không có đường lớn, xe chỉ đi được đến thị trấn, không an toàn.”
“Cũng đúng, vậy thì đợi thêm một thời gian nữa.” Lục Thanh Diên gật đầu.
______
Trong những năm này, điểm tích lũy trên hệ thống của Lục Thanh Diên chưa hề được sử dụng.
Chủ yếu là Thư Bắc Thu giỏi giang, lương và phiếu trợ cấp mỗi năm một nhiều, cộng thêm việc kinh tế hộ cá thể được phép phát triển, cô cũng công khai bắt đầu đan các đồ bằng tre, mỗi tháng bán được số lượng đồ đan bằng tre về, đủ cho chi phí sinh hoạt của hai người.
Vì vậy, trong những năm này, số tiền tiết kiệm của bọn họ đã gần 3000.
Ban đầu bọn họ nghĩ việc sửa đường ở quê nhà còn lâu mới xong, nhưng không ngờ, rất nhanh bọn họ nhận được tin từ quê nhà, nói thị trấn quyết định sẽ mở đường cho một số đội sản xuất gần trước.
Đội sản xuất của nhà mẹ đẻ và nhà chồng của Lục Thanh Diên đều nằm trong danh sách được mở đường.
Điều này khiến hai người vô cùng vui mừng.
“Mua xe hay không?” Lục Thanh Diên hỏi.
“Thôi, dành dụm thêm đi, mở nhà máy cho em.” Thư Bắc Thu cảm thấy mua xe không cần thiết, “Mỗi năm chúng ta cũng không về quê mấy lần, mua làm gì?”
“Được.” Lục Thanh Diên gật đầu, hai vợ chồng đóng cửa lại, viết thư hồi âm, rồi lấy số tiền tiết kiệm ra đếm đi đếm lại, ai cũng vui mừng.
Chẳng mấy chốc đã đến Trung thu, hai người được nghỉ ba ngày, nên cùng về quê.
Xuân Hồng dẫn con gái đến thăm, cô ấy đã có hai đứa con, con lớn là con trai, rất tinh nghịch, không muốn theo ba mẹ, hàng ngày đều chơi với những đứa trẻ trong đội sản xuất, con gái út mới một tuổi, đang tuổi bám mẹ, Xuân Hồng đi đâu, con bé cũng muốn theo.
“Yên Yên có bầu rồi, bảo là đã được năm tháng.” Xuân Hồng trò chuyện với Lục Thanh Diên, “Mấy năm trước còn bảo chồng cô ấy không được, năm nay đột nhiên có bầu, mẹ chồng cô ấy nói cô ấy ngoại tình, suýt nữa thì làm cô ấy sảy thai, gia đình đó thật đúng đồ vô lại.”
Lục Thanh Diên nghe mà ngơ ngác, “Cái gì?”
“Hôm trước mình về nhà mẹ đẻ, nghe mẹ mình nói, nhưng chồng của Yên Yên khẳng định đứa bé là con của anh ta, vì những lời nói của mẹ, người đàn ông kia tức giận vô cùng, nói là sẽ dẫn Yên Yên ra ngoài ở, không biết đã chuyển đi chưa.”
“Nếu có thể chuyển đi, thì cuộc sống của Yên Yên sẽ tốt hơn nhiều.” Lục Thanh Diên nhẹ nhàng nói.
Xét cho cùng, cuộc sống của Lục Yên Yên trong những năm này thực sự không tốt, ba mẹ chồng cô ta ngày càng quá đáng.
“Chẳng qua cậu nói.” Xuân Hồng hạ giọng, “Yên Yên có ngoại tình thật không?”
Lục Thanh Diên sững sờ, cô thực sự không biết, mấy năm nay khi xuất hiện bình luận, cô chỉ xem khi rảnh rỗi, còn lại thì coi như không tồn tại.
“Chắc là không đâu, con bé không dại dột như vậy, hơn nữa, nếu đứa bé sinh ra mà không giống chồng con bé, thì sẽ bị lộ ngay.” Lục Thanh Diên lắc đầu.
“Cũng đúng.” Xuân Hồng lại kể về mẹ chồng của Lục Yên Yên, “Bị nhà máy hạ chức, đầu tiên là Hội liên hiệp phụ nữ nói bà ta dùng quy củ cũ để bắt nạt con dâu, sau đó lại điều tra ra bà ta nhận hối lộ.”

Bình luận

Để lại bình luận