Chương 127

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 127

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Sau khi tắm rửa và đổi ra trải giường mới, Tống Miên nằm trong ổ chăn nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Lục Thanh Hoài ở trong toilet giặt sạch ra trải giường cùng quần áo của Tống Miên bằng tay, khoác lên ban công phơi nắng, xong mới mang một thân khí lạnh xốc chăn của Tống Miên lên, tiến vào ổ chăn của cô.
Trong chăn tỏa ra mùi hương dễ ngửi trên người Tống Miên, Lục Thanh Hoài tắt đèn bàn rồi mới ôm lấy eo Tống Miên kéo cô vào lồng ngực mình.
Tống Miên bị hắn đánh thức, thân thể bị hắn ôm lấy từ phía sau, bầu ngực ấm áp bị bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy nhẹ nhàng xoa bóp chơi đùa.
Cơ thể Tống Miên bị lạnh đến run lên, hắn cứ như vừa mới đi ra từ hầm chứa đá ấy.
Cô mệt đến mức không còn hơi sức đâu mà đuổi hắn nữa, nhưng vẫn nổi nóng vì hắn đến bây giờ mà còn giày vò cô.
Tống Miên dùng khủy tay chối đối đẩy ngực hắn ra, giọng nói ngái ngủ chứa đầy tức giận nói: “Lục Thanh Hoài, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, ngày mai em còn có tiết, anh có thể để em ngủ một giấc yên ổn được không?”
Lục Thanh Hoài vòng lấy eo cô, bắt lấy cánh tay cô rồi càng giam chặt cô trong lồng ngực, hắn vùi cằm mình vào gáy cô, giọng nói mơ hồ: “Ngoan, đừng lộn xộn, anh không chạm vào em, em ngủ đi.”
Mí mắt Tống Miên đang đánh nhau chí chóe, cô mơ màng đáp lại một câu rồi nhanh chóng ngủ mất.
Ngay trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mơ thì đột nhiên cảm thấy sườn gáy có chút nóng, sau đó lại chợt nghe được giọng nói trầm tháp vô cùng nhẹ nhàng của Lục Thanh Hoài, hệt như được truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó, cô nghe được hắn hỏi:
“Cục cưng, bao giờ em mới chịu theo anh về nhà?”
Tống Miên cứ như người đang lơ lửng trên bong bóng khí giữa không trung, lại đột nhiên bị người cột vào dây thừng, bị cưỡng ép kéo xuống mặt đất vậy, trong chớp mắt cô đã tỉnh táo hơn phân nửa.
Giọng nói Lục Thanh Hoài mơ màng mà dịu dàng, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được một tia uất ức cùng cầu xin ẩn trong đó.
Không phải loại đáng thương cố ý giả vờ, mà là loại đáng thương cùng uất ức thật sự phát ra do hắn không có nơi để dựa vào nên mới phải ôm chặt lấy cô, tìm kiếm niềm an ủi.
Hắn quả thật rất biết phải làm như thế nào để khiến người khác đau lòng cho hắn, cũng bởi vậy nên những thứ hắn biết là sai nhưng vẫn cố làm mới càng khiến người khác không thể tha thứ được.
Tống Miên cảm thấy bản thân cũng sắp trở nên vặn vẹo giống hắn luôn rồi, khả năng tiếp nhận mọi chuyện của cô cũng càng lúc càng cao.
Chuyện quan hệ sau khi chia tay đối với những người khác là chuyện không thể tiếp thu được, nhưng ở chỗ bọn họ thì khác, kể từ khi cô lại bị bắt trở về thì loại quan hệ này vẫn luôn được duy trì.
Không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng vẫn làm tình. Mà đêm đó, sau khi cô dọn đồ ra khỏi nhà hắn đã thề sẽ cắt đứt sạch sẽ với hắn, nhưng khi bọn họ lại một lần nữa phát sinh quan hệ thì trong lòng cô đã không còn chút gợn sóng nào nữa rồi.
Một mặt là do làm với hắn thật sự rất thoải mái, mặt khác là cô đã quen rồi và cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ như thế thôi, hoặc là mọi thứ nên là như vậy.
Mà đối với hắn, cô không nói mình đồng ý với quan niệm sống của hắn, nhưng chí ít cô cũng đã có thể lý giải một chút, mà chuyện lý giải được bản thân đã là một chuyện rất đáng sợ rồi.
Sau đó chính là cái mà hắn gọi là về nhà.
Tống Miên cảm thấy cô kỳ thật không hề có nhà. Ba mẹ cùng em trai, nơi ba người này đang cùng nhau chung sống rất vui vẻ hòa thuận không phải nhà của cô, cái lồng hoa lệ của Lục Thanh Hoài càng không phải.
Chỉ có điều may mà cô là một người không hề hướng tới với thứ được gọi là nhà, cũng không hề hướng tới ấm áp, tự do hay tương lai gì cả.
Cô chỉ một lòng muốn rời khỏi Lục Thanh Hoài, không phải bởi vì bất kỳ điều gì khác, chỉ bởi cô có cảm giác mình như một ngọn nến đang bị thiêu đốt vậy, đã dần bị tan chảy gần như chẳng còn gì nữa.
Từ sau lần gặp ba mẹ trước đó, toàn thân cô đều mất đi sức sống, cả người hãm sâu vào vòng xoáy của những suy nghĩ tiêu cực. Cô cảm thấy mọi thứ đều trở nên tồi tệ, vậy nên hoàn toàn mất đi hy vọng.
Mãi cho đến hiện tại, hệt như những gì cô đã từng nói vậy, không còn yêu thương thì cũng không còn quan trọng nữa, vấn đề về tính cách của Lục Thanh Hoài cũng trở nên râu ria, thứ quan trọng nhất là chính bản thân cô thôi.
Cô muốn sống thật tốt, cô muốn sống thật vui vẻ.
Tống Miên yên lặng thật lâu, chỉ một mực muốn làm theo suy nghĩ cùng ý tưởng của bản thân, đây là lý do tại sao một tuần này cô liên tục làm việc.
Cô đứng ở một con đường phân nhánh, sắp đi theo hai hướng rất cực đoan, hoặc là sa đọa, hoặc là sống lại.
Cô sẽ biến thành đồng loại của Lục Thanh Hoài, xây dựng lại giá trị quan của mình, hoàn toàn sa đọa, cùng hắn mặc sức chơi đùa dưới địa ngục.
Hoặc là cô sẽ trả giá bằng máu và nước mắt để đoạt lại một bản thân nguyên vẹn từ chỗ Lục Thanh Hoài, lại mổ xẻ chính mình, đánh nát rồi một lần nữa khâu lại để trở thành một phiên bản càng thêm kiên cường cũng càng biết tiếp nhận chính mình.
Bản thân cô cắt nát tư duy cùng tim mình, từng đao từng đao một mổ xẻ chính mình đến mức đầm đìa máu tươi, ngược lại Tống Miên cũng đã trở nên bình thường hơn rất nhiều.
Cô không hề trốn tránh mà là dũng cảm đối mặt với mặt đen tối này, kỳ thật cũng là một loại tiến bộ đầy dũng cảm.
Cô sắp xếp lại từ ngữ, Lục Thanh Hoài cũng đợi thật lâu thật lâu, lâu đến mức hắn cứ nghĩ cô đã ngủ rồi và sẽ không trả lời vấn đề này của hắn thì cô lại đột nhiên mở miệng:
“Lục Thanh Hoài, kỳ thật lúc em rời khỏi anh, nguyên nhân một phần cũng là do mâu thuẫn giữa hai chúng ta, nhưng càng nhiều là vì em cảm thấy hiện tại bản thân thật hỏng bét.”
“Thật ra anh nói rất đúng, em yêu anh nhưng lại không đủ bao dung tất cả để tiếp tục kiên trì, em hận anh nhưng cũng không đủ nhẫn tâm để cắt đứt hoàn toàn, cho nên em cảm thấy thống khổ, em nghĩ phải dừng lại đúng lúc để ngừng tất cả tổn thương lại, một đao dứt khoát, nhưng mà hiện tại…”
Hô hấp của người đằng sau ngày càng dồn dập, cánh tay đang vòng bên hông cô trong lúc bất giác càng dùng sức siết cô đến đau đớn.
Hô hấp Tống Miên dừng lại một chút, thỏa hiệp cũng thả lỏng nói:
“A Nghiên, em hy vọng anh cho em chút thời gian, hai người chúng ta đều cần có không gian riêng để bình tĩnh một chút, chờ em nghĩ xong rồi, em sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục khiến anh vừa lòng.”
Trong lúc cô nói, trong phòng yên tĩnh như chết.
Sau một lúc lâu, giọng nói khàn khàn nặng trĩu của Lục Thanh Hoài mới vang lên, giọng nói hắn lộ ra khó chịu cùng yếu ớt, cứ như rất muốn khóc vậy, hắn nói:
“Miên Miên, chừng nào em mới có thể hiểu được, yêu một người và sinh sống cùng một người là không giống nhau.”
Mi mắt Tống Miên có chút ướt át, không hề trả lời.
“Quên đi.” Lục Thanh Hoài thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, ngay cả hô hấp cũng đều run rẩy.
Hắn ôm chặt Tống Miên, mặt vùi vào hõm vai cô, giọng điệu dịu dàng đến mức như muốn cầu xin:
“Đừng để anh chờ lâu quá cục cưng à, thật sự, đừng để anh chờ lâu quá.”
“Xin em.”

Bình luận

Để lại bình luận