Chương 127

“Đừng khóc…….” Hắn cố hết sức giơ tay lên muốn lau nước mắt nàng nhưng nửa đường vô lực để tay xuống, thấy thế, nàng chăm chú cắn môi, nắm tay của hắn đặt lên gò má mình, “Em ở chỗ này…… Em ở chỗ này…….”

“Đừng khóc……. Khóc lòng của anh đều đau……. Thực xin lỗi……. Mỗi lần đều làm em rơi nước mắt……. Anh từng hứa……. Sẽ yêu em thật nhiều…….. Không để cho em thương tâm…… . Nhưng là thủy chung làm không được…………. Bất quá………. Anh rất vui vẻ…….. Nước mắt của em là vì anh mà rơi……. Ha ha….. Khái khái…..”

Cười khẽ chấn động vết thương, hắn không khống chế ho khan .

“Đừng nói nữa…… Van cầu anh đừng nói nữa….” Nàng nghẹn ngào nói,“Em đi gọi người tới.”

Phía sau lưng của hắn máu không ngừng chảy, thấy Tô Mộ Thu tâm từng đợt kéo đau nhức.

“Đừng……..” Hắn chăm chú lôi kéo tay của nàng,“Để cho anh hảo hảo ôm em một cái…….. Chỉ cần ôm em thì tốt rồi……. Rất nhanh……. sẽ không có việc gì ………”

“Người đâu mau tới đây! Hoàng! Em van cầu anh! Mau đưa anh ấy đỡ lên xe!” Nàng khàn cả giọng hô.

“Thu nhi, em có yêu anh hay ko? Khái khái…….”

“Van cầu anh, đừng nói nữa .”

“Em có yêu anh ko?” Hắn cố chấp muốn nghe câu trả lời của nàng, ánh mắt ôn nhu một mực khóa tại trên mặt nàng.

“Em yêu anh……. Em yêu anh……… Em thật sự yêu anh……..”

Nàng chăm chú cắn mu bàn tay, tựa hồ như vậy mới có thể ức chế thân thể không ngừng run rẩy.

“Em nói thật sao……….. Thật tốt……….Anh….. Mệt mỏi quá………Anh muốn ngủ…….” Thần trí của hắn dần dần tan rả.

Nàng vỗ vỗ mặt của hắn,“Không cho phép ngủ! Diễm! Anh đứng lên cho em!”

Hắn nhìn Phượng Dạ Hoàng, khẽ mở môi mỏng,“Hoàng………. Thu nhi giao cho anh……… Tính cả phần của tôi……….. Hảo hảo……..”

Lời nói còn chưa nói xong, hắn nặng nề nhắm lại hai mắt.

“Đừng!” Tô Mộ Thu thê lương gào rú,“…….. Ô ô…. Diễm!.. Diễm…”

Nàng ngất tại trên ngực Phượng Dạ Diễm.

Phượng Dạ Hoàng mặt lạnh đi qua đem nàng ôm lấy, cùng vài người đàn ông xuất hiện dùng cáng cẩn cẩn dực dực đem Phượng Dạ Diễm nâng lên, sau đó đuổi kịp Phượng Dạ Hoàng.

Thế giới trở nên an tĩnh như vậy.

Ánh mặt trời ấmm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mang đến một phòng ánh sáng, rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng bay trong gió, vách tường trắng, dra giường trắng, hết thảy đều là thuần túy sạch sẽ .

Tô Mộ Thu đã hôn mê một ngày một đêm , giờ phút này nàng còn không có tỉnh, nhắm hai mắt, ngủ đến an tường nhu hòa, thực sự tiều tụy suy yếu, sắc mặt có điểm tái nhợt, hô hấp nhẹ nhàng, phiêu hốt làm cho người hoảng sợ.

Ngồi ở mép giường Phượng Dạ Hoàng nắm thật chặt tay của nàng, ánh mắt khóa tại trên mặt nàng, tim đập mạnh và loạn nhịp. Ngón cái nhu hòa vết thương trên má nàng, cuối cùng chậm rãi dừng ở vết thương bên trán nàng. Đáy mắt một vòng lệ khí hiện lên chính là thương tiếc cùng đau lòng.

Sau thắt lưng nàng một mảng lớn vết tím xanh, tuy đã bôi thuốc qua, nhưng trông vẫn rất khó coi, chỉ cần nghĩ tới, hắn tựu hận không thể tại trên người Lục Nhã đánh vài cái.

“……. Diễm……….. Diễm…………”

Tô Mộ Thu đột nhiên nhíu mày, trầm thấp nói mớ, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, nàng bắt đầu trở nên cực không an ổn, vẻ mặt bi thương không ngừng lắc đầu.

“Diễm!”

Nàng đột nhiên hô to một tiếng sau đó mở hai mắt ra, hai mắt tìm tòi một hồi, nàng cố sức chống thân thể ngồi xuống, cầm lấy tay Phượng Dạ Hoàng vội vàng hỏi,“Anh ấy? Anh ấy ở nơi nào?” Vừa nói nước mắt liền rơi xuống.

Phượng Dạ Hoàng sắc mặt chìm xuống, trong mắt nổi lên tức giận nhưng bị hắn kiềm chế. Hắn ôn nhu lau nước mắt trên mặt nàng, tận lực phóng nhu ngữ khí,“Đừng khóc, cậu ấy không có việc gì, em không cần phải lo lắng.”

“Anh ấy ở nơi nào? Anh dẫn em đi đi, cầu anh.” Thanh âm của nàng yếu ớt, môi cũng không có huyết sắc.

Hắn nhíu nhíu mày,“Đừng vội, em trước ăn một chút gì, đợi lát nữa anh mang em đi tìm hắn.”

Nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn,“Van cầu anh, dẫn em đi, hiện tại, lập tức.” Vẻ mặt kiên quyết không chịu bỏ qua.

Phượng Dạ Hoàng nắm chặt nắm tay, sau đó buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, như thế lặp lại nhiều lần sau đó hắn thản nhiên nói,“Đi thôi, anh mang em đi.” Hắn đem nàng ôm lấy.

Tô Mộ Thu lúc này mới thấy rõ nơi này là bệnh viện, điều này làm cho nàng sợ hãi, hai tay không tự giác nắm chặt áo Phượng Dạ Hoàng.

Là tại bệnh viện mẹ mất………….

Nàng không muốn lại nhìn thấy người quan trọng nhất của nàng bỏ nàng mà đi………….

Đây là tầng cao nhất, hành lang dài nhìn không tới một người, chỉ có nhân viên đặc biệt mới được phép ra vào tầng lầu này, suốt một tầng lầu chỉ có hai phòng bệnh, ngoại trừ phòng bệnh Tô Mộ Thu ra còn lại một gian chính là chỗ Phượng Dạ Diễm nằm.

Căn phòng to như vậy không giống phòng bệnh chút nào, ngược lại lại giống phòng tổng thống trong khách sạn xa hoa, đồ vật hiện địa không thiếu một cái, phòng tắm cũng to đến thần kỳ.

“Diễm……”

Tô Mộ Thu suy yếu tựa vào người Phượng Dạ Hoàng, nhẹ giọng gọi, trông thấy Phượng Dạ Diễm thanh tỉnh nằm quả cân treo trong lòng nàng rốt cục buông xuống.

Bình luận

Để lại bình luận