Chương 127

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 127

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sáng sớm hôm sau, Vũ Tranh sau khi đưa Hỷ Hỷ đến trường mẫu giáo xong, trên đường về nhà còn tiện thể ghé qua siêu thị mua thêm ít rau củ tươi ngon. Về tới nhà cũng vừa vặn đến giờ chuẩn bị bữa trưa, nên cô liền đi thẳng vào trong bếp để bắt tay vào nấu nướng. Đêm qua anh đến nhà cô vào lúc nửa đêm, lại còn cùng cô làm cái chuyện thân mật đó nữa, nên bây giờ chắc hẳn anh vẫn còn đang ngủ say chưa dậy. Đợi đến khi anh thức dậy thì chắc cũng vừa kịp giờ dùng bữa trưa.

Đầu óc cô nhất thời cảm thấy choáng váng lạ thường, cả thân thể cũng trở nên nặng nề hơn mọi ngày. Không cần phải đoán mò cô cũng biết chắc chắn rằng, mình đã đổ bệnh thật sự rồi.

Giang Vũ nằm trong phòng ngủ ngửi được mùi thơm phảng phất từ gian bếp vọng vào, cũng không tài nào ngủ tiếp được nữa. Anh mệt mỏi ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy trên giường lẫn chỗ nằm bên cạnh mình đều lạnh lẽo trống trơn, anh lại không kìm được mà thở dài một tiếng. Mẹ con cô ấy đã tỉnh dậy từ lúc nào, mà anh một chút cũng không hề hay biết gì cả.

Tệ quá đi mất!

Anh dứt khoát đứng dậy khỏi giường, định bụng mở cửa đi ra ngoài nhưng rồi lại tự giác quay người lại gấp gọn chăn gối cho ngăn nắp. Phận là người ở nhờ nhà người ta, anh phải biết coi trọng những tiểu tiết nhỏ nhặt này mới được.

Anh rời khỏi phòng ngủ, mùi thơm thức ăn lúc này còn trở nên nồng đậm hơn trước. Giang Vũ đi đến phía gian bếp, nhìn thấy cô đang đứng trước bếp nấu cơm, một khung cảnh quen thuộc đến lạ lùng bất chợt phảng phất trong tâm trí anh.

Ngày trước cũng từng có một người phụ nữ khác đứng ở vị trí này, dịu dàng nấu cho anh những bữa cơm ấm áp. Tiếc là bây giờ anh không thể nào quay trở lại được khoảng thời gian tươi đẹp đó nữa rồi. Cả anh và người phụ nữ ấy, thân phận của hai người quá đỗi khác biệt.

“Anh dậy rồi sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên, kéo anh quay trở về với thực tại.

Anh chỉ qua loa “ừ” một tiếng đáp lại: “Cô đang nấu món gì đấy?”

“Dạ, em đang nấu món canh trứng cà chua cùng với sườn xào chua ngọt ạ.” Cô mỉm cười nói tiếp: “Ở trên bàn có bàn chải đánh răng và đồ lót mới để cho anh thay ạ. Còn quần áo thì anh tạm thời mặc lại đồ cũ của ngày hôm qua nhé?”

Anh im lặng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào túi đồ mới được đặt trên bàn mà không khỏi suy tư. Mấy chuyện vặt vãnh như thế này, cô ấy lại có thể nghĩ chu đáo đến vậy sao?

Anh bất chợt nhớ lại chuyện đêm hôm qua, hai bên mang tai anh bất giác ửng đỏ lên. Cảnh tượng cô gái nhỏ dùng chính cái miệng xinh xắn của mình ngậm lấy thứ đó của anh vẫn còn in rõ mồn một trong tâm trí anh, thậm chí những cảm giác khoái cảm mãnh liệt đến từ bên trong khoang miệng ấm nóng đó vẫn còn đọng lại nguyên vẹn nơi đầu dương vật anh. Tuy không thể nói rằng tay nghề của cô đã đạt đến mức điêu luyện, nhưng cũng không thể nào gọi là hậu đậu, vụng về được. Chỉ đơn giản có thể hình dung là một người biết cách làm.

Một người phụ nữ mà ngay cả đối tượng yêu đương cũng không hề tìm kiếm lấy một người, chuyện quan hệ thể xác lại càng không có, vậy thì lấy đâu ra kinh nghiệm trong cái chuyện giường chiếu này cơ chứ?

Anh càng nghĩ càng cảm thấy tức tối trong lòng, đến cùng chính là không thể nào chịu đựng được nữa. Anh mới buộc miệng nói ra: “Cô đã nấu xong hết chưa? Chuyện đêm hôm qua…”

Hai mắt anh thoáng động lên, anh lập tức lao nhanh đến đỡ lấy thân thể mềm yếu của cô. Nhìn gương mặt cô trở nên nhợt nhạt, xanh xao, anh không khỏi lo lắng hỏi han: “Vũ Tranh, cô sao vậy?”

“Dạ em không sao đâu ạ, chỉ là có hơi chóng mặt một chút thôi…” Cô vịn vào cánh tay anh để đứng dậy, rồi khẽ cười gượng gạo: “Cảm ơn anh…”

Giang Vũ buông tay cô ra, lòng bàn tay anh nóng hổi như lửa đốt. Giọng anh không mặn không nhạt: “Cô đổ bệnh rồi sao?”

Cô bất giác cười trừ đáp lại: “Hình… Hình như là vậy thật rồi…”

“Còn dám nói là hình như nữa sao?” Anh nhíu mày lại: “Bệnh thì cứ nói là bệnh, hình như cái gì mà hình như?”

Vũ Tranh chỉ cười mà không nói gì thêm, căn bản là vì cô đã quá quen với những cơn đau ốm vặt vãnh này rồi, dần dà cũng không còn cảm thấy có gì đáng phải quan ngại nữa. Chỉ cần uống thuốc vào là sẽ khỏi thôi mà.

“Miệng có sao không?” Anh đột ngột hỏi, giọng điệu có chút ngập ngừng.

“Dạ?” Cô bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi lại: “Miệng của em thì làm sao ạ?”

Anh đưa tay chạm nhẹ lên môi cô, nhìn vào vết rướm máu nhỏ nơi khóe miệng. Âm giọng anh trở nên khàn khàn lạ thường: “Kích cỡ của tôi có hơi lớn một chút, nên chỗ này của cô bị rách rồi.”

… Hai gò má cô lập tức phấn đỏ lên, cô vội vàng nghiêng mặt nhìn sang hướng khác: “Không, không sao đâu mà…”

“Cô đã từng làm cái chuyện đó với ai khác trước đây chưa? Ý tôi là dùng miệng ấy.” Anh hỏi thẳng, không chút vòng vo.

“Dạ chưa từng ạ. Anh là người đầu tiên.” Cô đáp, giọng lí nhí.

Bình luận (0)

Để lại bình luận