Chương 127

:
Quần của cô đều là máu, trong nhà không có hàng dự trữ, tìm không ra một cái nào, lúc đó nhất định không thể tự mình đi siêu thị mua, vì vậy cô kêu Giang Ngộ kêu anh thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Giang Ngộ cũng chưa từng mua thứ này bao giờ, cho nên khi anh nghe nói muốn mua thứ này, cả người anh đều ngẩn ra.
Lấy chìa khóa xe, anh lái xe đến cửa hàng tiện lợi gần nhất.
Lục Chi chỉ bảo anh đi ra để mua băng vệ sinh nên anh đã đi ra, nhưng không ngờ vừa đi tới bên trên kệ hàng thấy nhiều loại băng vệ sinh như vậy, đủ thể loại khiến anh lóa cả mắt.
Cũng may buổi tối trong cửa hàng tiện lợi không mấy gì có người, bằng không một người đàn ông to lớn đứng bên kệ hàng lựa qua lựa lại, quả thực không biết nên lựa cái nào, cảnh tượng đó thật sự rất hài hước.
Giang Ngộ lựa cả bưởi trời, lúc đầu chính anh thoạt nhìn phía sau không mấy hiểu cho lắm, nó có quá nhiều loại đi, chẳng hạn như loại có cánh, loại không có cánh dùng ngày dùng đêm, loại dùng cho ban đêm siêu dài, chẳng hạn cái gì lưới cái gì bông.
Còn loại băng vệ sinh dạng quần và băng vệ sinh thấm hút, anh nhìn chúng mà anh đau đầu và thực sự không biết phải chọn loại nào.
Anh đành phải gọi cho Lục Chi.
Trước khi chưa có con Lục Chi thuộc tuýp người ra nhiều, thường dùng loại siêu dài, nhưng bây giờ có con rồi, không biết có phải là siêu dài nữa không.
Cô yêu cầu anh mua mỗi thứ một ít mang về, kể cả ngày và đêm siêu dài và cả băng vệ sinh dạng quần.
Dù sao nó cũng sẽ được dùng tới,
Sau khi Giang Ngộ cúp máy, anh liền mua mỗi thứ một ít.
Anh thực sự không biết phải chọn cái gì cho tốt, cũng không biết nên dùng loại nào tốt hơn loại nào, nên anh mua tất cả các nhãn hiệu trên kệ.
Cuối cùng anh xách một túi lớn đi về.
Lục Chi thấy anh trở về mang theo một túi đồ lớn, không biết còn tưởng rằng anh đi lên hàng.
Đêm hôm đó Giang Ngộ đã chọn rất lâu, điều đáng xấu hổ không phải là mua thứ này, mà điều anh đáng xấu hổ là cái gì cũng không biết về nó.
Vậy nên sau này hàng tháng anh đã hình thành thói quen, tranh thủ mua online trước một đống, dùng hết lại mua, có thế mới không phải chạy ra ngoài mua nữa.
Lục Chi có thể hiểu về băng vệ sinh này, nhưng không thể hiểu với bαo ©αo sυ!
Anh mua một hộp to như vậy, không biết dùng tới bao giờ nữa.
Lục Chi cũng muốn gọi điện hỏi anh sao mà mua cả hộp lớn như vậy, con gái đưa hộp chuyển phát nhanh trên tay cho cô, vì cô bé không biết tháo, muốn biết bên trong có gì nên bé cứ cầm nó và đưa cho Lục Chi để Lục Chi tháo ra.
Thấy vậy, Lục Chi đã mở hộp chuyển phát nhanh của cô bé và thấy một chiếc chuông nhỏ bên trong.
Lục Chi thấy chiếc chuông nhỏ mới mua, lo lắng không biết có vi khuẩn gì không, bèn đem chiếc chuông nhỏ vào bếp, dùng nước nóng rửa sạch, khử trùng nhiều lần rồi mới đưa cho con chơi.
Cô bé bò ở cửa và tức giận khi thấy đồ chơi của mình bị lấy mất.
Lục Chi cảm thấy đồ chơi ở nhà đã chất thành núi.
Vì vậy, mới khiến cho cô bé nhà họ đối với mấy đồ chơi này chỉ có tính mới mẻ được nhất thời và phải mua đồ chơi mới hàng tháng.
Chơi chán là se nghỉ chơi, khi muốn chơi thì liền đem tất cả đồ chơi ra.
Tất cả đều do ông, bà nội, ông, bà ngoại, còn có cả cha của cô bé, mua cho khá nhiều.
Lục Chi đưa cho cô bé, cô bé cầm đi chơi, Lục Chi nhìn đồng hồ, vừa hay là giờ ăn trưa.
Giang Ngộ thường về nhà khách ngủ một giấc vào buổi trưa khi mệt mỏi, lúc này chắc cũng không có đồng nghiệp bên cạnh.
Lục Chi gọi cho anh.
Giang Ngộ hỏi cô: “Em đã nhận được chuyển phát nhanh chưa?”
Lục Chi đỏ mặt ngay lập tức khi nghe điều này, anh cũng biết mình mua loại đồ chuyển phát nhanh gì.
“Anh … mua gì chuyển phát nhanh thế? Thật may là chuyển phát nhanh đã được đặt ở tầng dưới ở tủ chuyển phát, sẽ rất tệ nếu để người ta nhìn thấy nó. Anh mua nhiều như thế để làm gì?”
Giang Ngộ: “Không phải lần trước em nói ở cửa hàng tiện lợi mua đắt quá, vừa hay anh thấy trên mạng giảm giá liền mua.”
Lục Chi: “… vậy anh mua nhiều như vậy làm gì?”
Giang Ngộ: “Mua nhiều như vậy cũng sẽ rẻ hơn, em yên tâm, dùng hết mà sẽ không lãng phí đâu.”
Lục Chi: “…”
Lục Chi cảm thấy miệng của mình tốt hơn không nên nói nhảm.
Lục Chi chưa bao giờ mua thứ này, những gì trong nhà đều do Giang Ngộ mua, lần trước khi hai người đưa con đi dạo, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Giang Ngộ vào mua bαo ©αo sυ vì vừa hay dùng hết.
Lục Chi tò mò mà hỏi có câu bao nhiêu tiền.
Giang Ngộ nóirồi, Lục Chi nghĩ rằng số lần họ sử dụng nó trong một tuần sẽ sớm hết sạch, vì vậy cô tiện miệng nói câu đắt vậy.
Lục Chi không ngờ anh lại để tâm, thật biết tiết kiệm chăm nhà.
Bởi vì cửa hàng tiện lợi đắt, anh đã mua online nhiều như vậy.
Nó phải được giấu lên không được để người lớn thấy.
Lục Chi cúp điện thoại, không muốn cùng anh nói chuyện nữa.
Giang Ngộ ngăn cô lại: “Chờ đã, Tiểu Chi.”
Lục Chi tưởng rằng có chuyện quan trọng, vì vậy nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì thế?”
Giang Ngộ: “Hôn anh một cái.”
Lục Chi: “…”
Lục Chi hơi sững sờ khi nghe đến đây, thậm chí còn không biết anh ở bên kia đang làm gì, sao đột nhiên lại có hành động làm nũng như vậy?
Lục Chi: “Anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Anh có phải bị bắt nạt không?”
Giang Ngộ bật cười khi nghe thấy lời này, “Không phải, anh chợt nhớ ra em chưa hôn anh qua điện thoại lần nào. Anh thấy người ta khi kết thúc cuộc gọi với vợ, vợ người ta đều sẽ biết và chủ động hôn.”
Lục Chi vừa nghe lời này, lập tức hiểu được, nhất định là có ai đó đã ở trước mặt anh hôn và bị anh bắt gặp.
Lục Chi cảm thấy bộ dạng trẻ con của anh cũng rất đáng yêu.
Đúng là cô chưa bao giờ hôn anh thân mật như vậy, nên cô ngượng ngùng hôn một cái qua điện thoại.
Giang Ngộ ở đầu dây bên kia cũng hài lòng.
Sau khi Lục Chi cúp điện thoại, nhìn đôi mắt to tròn óng ánh của bé con, không ngừng nhìn cô chằm chằm.
Mắt nho nhỏ, ngờ vực to, giây sau cô bé liền lắc chiếc chuông trên tay để chơi.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô bé, Lục Chi tiến đến ôm mặt và hôn cô bé.

Giang Ngộ trở về một tuần sau đó, và ngày anh trở về vừa hay là trên một chuyến bay sáng sớm thứ bảy.
Khi anh đến cửa, anh nghe thấy tiếng mắng chửi oai oắm.
Lục Chi giận dữ mắng cô bé: “Giang Chi Chi! Nếu còn khóc nữa, mẹ sẽ đánh con. Con mới bao lớn, mỗi ngày chỉ được ăn một miếng phô mai qua, không được ăn thêm nữa!”
Tên của cô ebs là Giang Chi Chi, một cái tên không có nội dung hàm ý sâu xa gì cả, chỉ là sự kết hợp giữa tên của hai người.
Lúc đầu khi muốn đặt tên, cha mẹ hai bên đều phản đối, vì xem tên thì biết ngay rất tùy ý rồi, nhưng biết sao hơn vì họ với tư cách là cha mẹ họ rất thích cái tên này.
Suy cho cùng, nhìn thoạt cái tên là biết ngay kết tinh của hai người họ.
Người lớn hai bên thực sự không thể chống lại hai người nên cái tên cứ thế mà đặt.
Cô bé còn chưa biết nói, nên không cách nào cãi lại chỉ biết khóc ở đó.
Cô bé bây giờ có thể ăn phô mai que, thường chỉ được ăn một nửa mỗi ngày thôi, nhưng hôm nay con họ đã ăn một cái và muốn ăn thêm.
Con ăn nhiều không được nên mẹ không cho ăn, con cứ quấy khóc mãi.
Người lớn trong gia đình còn quá nuông chiều, muốn cái gì chỉ cần khóc là được, nên khiến cô bé nhà họ có tính hay khóc.
Khóc khi không có được.
Lục Chi nhìn Giang Chi Chi đang nằm khóc dưới đất, tức gần chết.
Giang Ngộ vừa đi vào đã nghe thấy tiếng khóc của cô bé, cô bé thấy cha đã về, liền vừa khóc vừa bò qua, dang rộng hai tay ra muốn được cha ôm vào lòng và khóc mãi, và cứ bập bẹ i i a a méc mẹ đánh cô bé, tức tưởi lắm cơ.
Giang Ngộ thương xót mà bế cô bé lên, cô bé nắm lấy anh mà khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa khắp người anh.

Bình luận

Để lại bình luận