Chương 127

Vì Lương Hưởng là công nhân nhà máy giấy, nên biết nhiều hơn về chuyện nhà họ Đàm.
Thực sự là chuyện nhà họ Đàm ồn ào lắm, nhiều người trong nhà máy giấy đều biết chuyện cười của bọn họ.
“Ba chồng của Yên Yên vốn định được điều động lên huyện, nhưng vì ồn ào trong nhà, nên đã ở lại vị trí này mấy năm trời không động đậy.” Xuân Hồng lại hạ giọng, “Chuyện này là chồng mình vô tình nghe được xưởng trưởng nói chuyện với người khác mới biết.”
“Gia đình mình còn chưa quản lý tốt, thì không nên thăng chức.” Tiêu Đình Đình cũng ở bên cạnh, liên tục gật đầu.
“Đúng là như vậy. . .”
Ở lại đó một đêm, ngày hôm sau Lục Thanh Diên và Thư Bắc Thu đến nhà họ Lục.
Mẹ Lục trông không có gì thay đổi, bà nắm tay Lục Thanh Diên, kể những câu chuyện vui ở quê nhà.
“Hai năm nay, sắc mặt của thím năm con ngày càng tốt, gần như không hề ốm đau gì.”
Bà út đã qua đời cách đây hai năm.
Thím năm Lục cũng chuyển về nhà từ căn nhà thuê, không còn bà út hay gây chuyện nữa, tình cảm giữa thím năm Lục và chồng cũng trở nên tốt hơn trước, chỉ có chuyện của con gái là khiến bọn họ lo lắng.
Nhưng Lục Yên Yên không nghe lời ba mẹ, cô ta còn cho rằng ba mẹ cản trở cô ta, tính ra cũng đã hai năm cô ta không về nhà.
Vì vậy, dù lo lắng cho con gái, thím năm Lục cũng không đến tìm cô ta.
Lục Thanh Diên và Thư Bắc Thu ăn trưa xong, liền lên thăm thím năm Lục, thím năm Lục đã béo lên trông thấy, bà ấy nhiệt tình mời hai người ngồi xuống.
Bà ấy còn pha cho bọn họ nước đường đỏ.
“Nhà chỉ còn đường đỏ thôi.” Thím năm Lục có vẻ hơi ngại ngùng.
“Đường đỏ cũng rất ngon.” Lục Thanh Diên cười nắm lấy tay bà ấy, hai người nói chuyện một lúc, thím năm Lục không hề nhắc đến Lục Yên Yên, bà ấy lén nhìn Thư Bắc Thu đang nói chuyện với con trai ở trong sân, thì thầm hỏi Lục Thanh Diên.
“Hai đứa kết hôn đã nhiều năm rồi, học hành cũng xong xuôi, khi nào định sinh con?”
Thím năm Lục thật lòng lo lắng cho cháu gái.
“Năm sau ạ.” Lục Thanh Diên cũng thì thầm trả lời, “Mới đi làm, công việc ở đơn vị vẫn chưa nắm vững.”
“Vậy thì tốt.” Biết bọn họ đã định sinh con, thím năm Lục thở phào nhẹ nhõm, “Phải sống thật hạnh phúc, thím năm chỉ mong hai đứa đều tốt đẹp.”
“Cháu biết rồi.” Lục Thanh Diên nắm tay bà ấy gật đầu.
Sau đó, hai người đi dạo quanh đội sản xuất, rồi bọn họ gặp bí thư Trần.
Trịnh Hiểu Hân đã kết hôn, chồng cô ấy là bạn học lớn học của cô ấy, hai người rất yêu thương nhau, bọn họ còn từng ăn cơm với Lục Thanh Diên và Thư Bắc Thu.
Còn bí thư Trần thì vẫn chưa kết hôn, tóc trên đầu cũng đã bạc đi một chút.
Nghĩ đến những bình luận nói kiếp trước bí thư Trần nhận ra mình cũng có tình cảm với Trịnh Hiểu Hân, muốn theo đuổi cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thành, Lục Thanh Diên bình tĩnh chào hỏi bí thư Trần.
Bí thư Trần nhìn có vẻ bình thường, nhìn bóng lưng của anh ta, Lục Thanh Diên thật khó tưởng tượng, anh ta sẽ uống say đến mức phải nhập viện lúc Trịnh Hiểu Hân kết hôn.
Thư Bắc Thu cũng nhớ lại chuyện này, “Ngày xưa không trân trọng, hối hận cũng đã muộn.”
“Đúng vậy, nhưng bây giờ Hiểu Hân sống rất hạnh phúc.” Lục Thanh Diên nói.
Thư Bắc Thu gật đầu.
Ở nhà họ Lục một đêm, bọn họ đến nhà ông bà ngoại.
Bà ngoại và ông ngoại vẫn khỏe mạnh, mấy anh họ vừa kết hôn mấy năm đầu không có con, bây giờ cả sân đầy trẻ con, nếu không phải quốc gia có chính sách kế hoạch hóa gia đình, bọn họ chắc chắn còn sinh thêm.
Ăn trưa xong ở nhà ông bà ngoại, hai vợ chồng trở về thành phố.
“Lần sau chúng ta về, con đường này chắc đã sửa xong rồi nhỉ?”
Lên xe, Lục Thanh Diên hào hứng nói.
“Chắc chắn rồi.” Thư Bắc Thu cũng vui vẻ, “Đường sửa xong, sẽ có thể dựng cột điện, đội sản xuất có điện, cuộc sống của mọi người sẽ tốt đẹp hơn.”
“Đúng là như vậy.”
Trở về thành phố, trời đã tối.
Hai người ăn mì ngoài đường, về nhà tắm rửa xong thì đi ngủ.
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua.
Lục Thanh Diên và Thư Bắc Thu về nhà ăn Tết, con đường đã sửa xong, điện cũng đã có, ăn cơm ngồi ở phòng khách, trên đầu là một bóng đèn lớn, rất sáng.
Mẹ Thư cười nói, “Đèn nhà mình là đèn có công suất lớn nhất trong cả đội sản xuất, thằng tư bảo công suất nhỏ thì tiết kiệm điện, nhưng không tốt cho mắt, nên mua đèn có công suất lớn như vậy, tuy nhiên thực sự rất sáng, buổi tối mẹ ngồi may vá cũng như ban ngày.”
“Con nghe Lương Hưởng nói, vẫn còn một số nhà chưa lắp dây điện?” Thư Bắc Thu hỏi.
Ba Thư gật đầu, “Sợ tiền điện, đợi cuộc sống khá giả hơn sẽ lắp.”
So với dầu hỏa, tiền điện thực sự đắt hơn một chút, nên nhiều gia đình vẫn chọn sử dụng đèn dầu hỏa.
Ban đêm, vùng nông thôn không có vui chơi giải trí gì, ăn xong thì ngồi một lúc rồi đi ngủ, không cần dùng đèn điện bao lâu.
Chẳng qua, Lục Thanh Diên và Thư Bắc Thu lấy được phiếu tivi, thế là, ngay ngày hôm sau khi về nhà, đã có người lái xe chở ti vi, ăng ten,… đến.
Thợ lắp đặt đang lắp đặt, trong sân nhà họ Thư có người ngồi, có người đứng, bọn trẻ con thì chen chúc vào bất cứ chỗ nào có khoảng trống.
Chuyện nhà họ Thư lắp tivi lan truyền rất nhanh.
Tối hôm đó, phòng khách nhà họ Thư chật kín người.
Theo những hình ảnh trên màn hình đen trắng, mọi người lúc cười lúc gật đầu, có thể nói là rất náo nhiệt.
Ngày mùng 5 Tết về nhà mẹ, phát hiện nhà mẹ cũng đã có ti vi, là Lục Thanh Thiên mua về.
“Anh may mắn, ở Cung Tiêu Xã có anh trai kia trong nhà xảy ra chuyện, muốn bán ti vi nhà mình để lấy tiền, anh đến nhà anh ấy xem, tuy là ti vi cũ, nhưng nhà bọn họ tiếc tiền, nên ít khi bật, trông như mới, nên anh mua về.”

Bình luận

Để lại bình luận