Chương 128

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 128

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Có lẽ Lục Thanh Hoài thật sự đã nghe lọt lời của cô, đã mấy ngày Tống Miên chưa thấy qua hắn.
Tống Miên cảm thấy mấy ngày nay trải qua cũng không tồi, ngoại trừ làm hai công việc có chút mệt, còn lại tất cả đều rất thoải mái vui vẻ, hơn nữa cô còn từ chỗ của giáo viên nhận được một cơ hội hiếm có.
Cuối tuần, cô sẽ cùng một bạn học khác theo lời giáo sư đi đến một phòng tranh do bạn của cô ấy mới mở ở thành phố kế bên để phiên dịch, đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt, mà tiền lương còn rất nhiều.
Tống Miên chuẩn bị tốt tài liệu, xin phép rời khỏi cửa tiệm, sau đó đi cùng bạn học kia đến thành phố kế bên.
Hôm sau mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi, khi kết thúc chủ nhân buổi triển lãm đã khen ngợi cả hai một lúc, hơn nữa còn hẹn hai người Tống Miên tương lai nếu có dịp sẽ lại hợp tác.
Ra khỏi buổi triển lãm, bạn học kia hỏi Tống Miên có muốn đến nơi gần đó chơi không, trên người Tống Miên vẫn còn mặc lễ phục, chân đang mang giày cao gót cảm thấy không thoải mái nên từ chối, vì thế hai người chia tay ở cửa.
Tống Miên từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, ấn mở điện thoại, lúc này mới phát hiện điện thoại của cô đã hết pin từ bao giờ. Cô thở dài, may mắn là khách sạn chỉ cách nơi này có khoảng 100 mét.
Sau khi trở về khách sạn cô mang điện thoại đi sạc cũng không khởi động lại máy, mà trực tiếp cầm quần áo đi tắm rửa, tắm rửa xong tóc cũng chỉ kịp khô một nửa đã mệt đến không chịu nổi, lập tức ngã xuống giường ngủ mất.
Ngủ một giấc kéo dài liên tục mấy tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi cô bị tiếng đập cửa đánh thức “phanh phanh phanh”.
Tống Miên còn mặc áo choàng tắm, mơ màng mở mắt ra phát hiện trời đã tối, mà tiếng đập cửa kia càng ngày càng thêm đinh tai nhức óc.
Tống Miên xoa xoa mắt, thấy ván cửa yếu ớt kia lung lay giống như người bên ngoài đang muốn lập tức phá cửa xông vào.
Tống Miên vội vàng xuống giường mở cửa, sau đó lập tức thấy được một người mà cô không ngờ đến vì sao lại xuất hiện ở đây.
“Lục Thanh Hoài?” Tống Miên nghi hoặc lên tiếng.
Ngay lúc này của phòng đối diện cũng đột nhiên mở ra, bạn nữ cùng đi với cô lo lắng chạy tới hỏi: “Tống Miên có việc gì sao? Người này……”
“Không có việc gì, tôi……” Tống Miên còn chưa nói dứt lời đã bị Lục Thanh Hoài đột nhiên nắm chặt cánh tay đẩy mạnh vào trong phòng, cửa phòng bị một lực mạnh mẽ đóng sầm lại, hơn nữa còn bị khóa trái.
Tống Miên nhíu mày, hiện tại trạng thái Lục Thanh Hoài nhìn qua thật sự không tốt, đôi mắt đỏ ngầu bị che kín bởi các tơ máu, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nứt nẻ, tóc tai lộn xộn, ngay cả bộ vest cũng nhăn nhúm xộc xệch.
Tống Miên bị hắn mạnh mẽ ấn trên ván cửa, bả vai giống như sắp bị nghiền nát, xương bả vai cũng rất đau.
Cô dùng sức đẩy Lục Thanh Hoài ra, nhưng hắn vẫn cố chấp, hung hăng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt và biểu cảm giống như một lệ quỷ đang đòi mạng, bàn tay giống như kìm chặt chẽ giữ lấy cô.
“Anh làm sao vậy?” Tống Miên không hiểu vì sao hắn đột nhiên phát điên như vậy, cau mày hỏi hắn.
“Vì sao không nghe điện thoại của anh?” Lục Thanh Hoài mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn kỳ quái.
Hắn giống như người lữ khách vừa mới từ sa mạc đến, vì thời gian dài khát nước mà cổ họng nghẹn lại nói không nên lời.
“Điện thoại của em hết pin, không tin anh…” Tống Miên vừa nói vừa muốn đi lấy điện thoại của mình, lại bị Lục Thanh Hoài dùng sức lần nữa đẩy lên ván cửa, phát ra một tiếng “Loảng xoảng” lớn, khiến cô đau đến mở miệng nhe răng.
Cô vừa định mắng hắn lại thấy hắn cắn chặt răng hàm, suýt chút nữa hét lên:
“Tống Miên, con mẹ nó không phải anh đã hứa cho em thời gian, không phải để em ở chỗ này chơi trốn tìm với anh, em mẹ nó thật muốn đùa chết anh phải không?”
Tống Miên hơi giật mình, theo bản năng giải thích: “Em không có chơi trốn tìm, em tới nơi này chỉ là……”
Chẳng qua cô mới nói một nửa thì dừng lại, cô đột nhiên nghĩ lại vì sao Lục Thanh Hoài lại đến đây và vì cái gì mà tức giận như vậy.
Hắn không phải đang tức giận, hắn là đang sợ hãi.
Sợ hãi cô lại giống như lần trước đột nhiên biến mất, mà biến mất tận ba năm, hắn cuối cùng không cách nào chấp nhận cảm giác thống khổ khi mất đi cô.
Mặc dù hắn không nói, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng có thể thấy được hắn đã tìm cô thật lâu, huống hồ cô ở trường học thật ra cũng không có bạn bè, nên càng không có người quan tâm đến tung tích của cô, cho nên muốn tìm được cô có lẽ phí rất nhiều sức lực.
“Nói chuyện đi, mang những lời muốn nói, nói cho hết, em không nói một tiếng đã chạy đến nơi đây làm gì? Em mẹ nó còn muốn anh cầu xin em mới có thể nói ra sao?”
Lục Thanh Hoài thấy nàng đột nhiên không nói gì, cho rằng cô chột dạ, dùng sức bóp cánh tay của cô, sắc mặt càng xanh mét khó coi, đáng sợ giống như nếu cô không nói ra một lý do hợp lý, hắn thật sự sẽ ăn tươi nuốt sống cô.
“Không phải.” Tống Miên suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng, đời này Lục Thanh Hoài xuống giường nói thô tục đều chưa đến mấy lần, nhưng cô cảm thấy hiện tại hắn chính là một con hổ, bề ngoài cường ngạnh, bên trong hung bạo.
Cô nắm lấy bờ vai hắn vuốt ve, nhẹ nhàng trấn an, nhìn hắn tuy lửa giận ngập trời nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ sợ hãi hoảng loạn, ôn nhu cất lời an ủi:
“Lục Thanh Hoài, anh không cần sợ hãi, em tới nơi này chỉ vì được giáo sư tiến cử đến làm phiên dịch cho buổi triển lãm tranh, em không phải không nói một tiếng đã đi mất.”
“Vậy em nói trước một câu với anh rất khó sao? Em nghe điện thoại của anh thông báo em vẫn ổn rất khó sao? Tống Miên, nhìn anh quá nửa đêm giống như bệnh tâm thần tìm em khắp từng cái khách sạn, em có phải hay không vô cùng đắc ý đi?”
Tâm tình Lục Thanh Hoài tuy rằng đã bình tĩnh hơn chút, nhưng sắc mặt hắn vẫn là rất khó coi.
Hắn vẫn luôn nhớ kỹ lời Tống Miên nói, hứa cho cô không gian nên không tiếp tục đến tìm cô, chẳng qua hắn thật sự không thể chịu đựng được mỗi ngày đều không nhìn thấy cô, cho nên hắn đã sớm theo dõi chương trình học và thời gian thực tập của Tống Miên.
Mỗi buổi sáng hắn đều vụng trộm chờ trước cửa tiểu khu mà Tống Miên sống, sau đó lại theo cô đến cửa hàng ăn sáng, chờ đến khi cô ăn xong đi đến trường học mới quay lại công ty.
Đến trưa, có lúc cô sẽ tự mua đồ nấu cơm, có lúc lại trực tiếp đi đến chỗ làm thêm mới ăn .
Chỉ có ngày hôm qua, hắn công việc thật sự không có thời gian tới nhìn cô, kết quả vừa tới nơi đã thấy cô biến mất.
Cuối tuần buổi trưa theo lý mà nói quán ăn sẽ rất bận, cô sẽ đến đó trước giống mọi khi, nhưng hắn chờ mãi chờ mãi không thấy bóng dáng cô.
Do dự mãi, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi đến nhà cô tìm người, nhưng không tìm thấy người.
Hắn gọi điện thoại cho cô, điện thoại lần đầu là đang bận, sau gọi lại đã biến thành không nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau.
Hắn lại chạy đến quán ăn, ông chủ chỉ nói cô xin nghỉ chứ cũng không biết vì lý do gì.
Tìm một vòng đều tìm không thấy người, Lục Thanh Hoài hoàn toàn luống cuống.
Hắn còn tưởng cô lại chạy trốn một lần ……
Nếu cô thật sự dám lừa gạt hắn, một bên cho hắn hy vọng một bên lén lên kế hoạch chạy trốn, vậy hắn lần này tuyệt đối sẽ tự tay giết cô sau đó tự sát.
Hắn đã không còn nghĩ, phải trừng phạt cô như thế nào, hắn chỉ nghĩ sẽ chết cùng cô.
Sinh mệnh tuy đáng quý, nhưng mẹ nó ai thèm để ý?
Hắn bắt chính mình phải bình tĩnh lại, sau đó liên hệ với giáo viên phụ đạo của Tống Miên, lớp trưởng, thông qua các mối liên hệ, cuối cùng khi trời đã sắp tối biết được cô được một vị giáo sư giới thiệu đến buổi triển lãm ở thành phố kế bên làm phiên dịch.
Hắn 8 giờ hơn chạy tới thành phố đó, ở buổi triển lãm tìm kiếm một vòng, lại tìm kiếm khắp các khách sạn xung quanh, tận hơn 10 giờ, mới tìm được Tống Miên ở đây.
Giây phút nhìn thấy Tống Miên, hắn có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cuối cùng cũng có thể hô hấp, có thể yên tâm lại.
Đã đầu mùa đông, mà hắn chỉ mặc mỗi bộ đồ vest đơn giản dáng vẻ phong trần mệt mỏi, một thân khí lạnh, gương mặt và khớp ngón tay đều đã đông cứng, ngón tay nắm ở bả vai cô trắng bệch, mu bàn tay nổi lên mạch máu xanh tím, rất rõ ràng.
Tìm lâu như vậy, hắn thân mình đều run lên, lý trí toàn bộ giống như sắp hỏng mất.
Tống Miên há miệng thở dốc: “Điện thoại của em hết pin, tắm rửa xong có chút mệt nên ngủ mất, quên khởi động lại máy điện thoại khởi động, hơn nữa chúng ta……”
Cô nói còn chưa dứt lời, nhưng trong lòng hai người đều tự hiểu rõ mà không cần phải nói ra.
Lục Thanh Hoài hít thật sâu thở ra một hơi, cả người thả lỏng lại, duỗi tay ôm Tống Miên vào lòng ngực, trọng lượng cả cơ thể đều đè lên người Tống Miên.
“Đừng tra tấn anh nữa, Miên Miên.”
Hắn bất đắc dĩ nói bằng giọng mệt mỏi, cái ôm này rất lâu cũng dùng rất nhiều sức, cả người cô dính sát vào trong lòng ngực hắn, cái ôm xoa dịu nôn nóng và bất an trong hắn.
Tống Miên không nói chuyện, đôi tay cứng đờ buông xuống hai bên người, cuối cùng đặt tay lên lưng hắn ôm lấy đáp lại.
“Tống Miên, anh có đôi khi thật muốn…” Lục Thanh Hoài cằm cách lớp áo tắm mềm mại để tại cô, ôm càng chặt.
Hắn hô hấp nóng rực, khi nói có chút nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khắc chế bản thân.
“Muốn cái gì?” Tống Miên hỏi rất nhẹ nhàng.
Muốn nhốt em lại, khóa lại trong hầm bí mật.
Nơi đó không có cửa sổ, không thấy ánh mặt trời, âm u ẩm ướt, kín không kẽ hở.
Nơi đó chỉ có mình hắn biết, chỉ có hắn ở đó với cô.
Như vậy hắn sẽ không bao giờ phải lo lắng cô sẽ biến mất nữa, cô cũng sẽ không cần lúc nào cũng tính toán rời khỏi hắn.
Có lẽ hắn thật sự có thể làm như vậy.
Hắn là người một lần từ trong địa ngục ra, hắn không thể chịu đựng được loại chuyện giống như hôm nay lại xảy ra một lần, không cách nào chịu đựng việc Tống Miên giống như ba năm trước đây biến mất không chút tin tức nào như vậy.
Thật sự, không cách nào tha thứ.
Lục Thanh Hoài áp xuống những ý tưởng bệnh hoạn càng ngày càng trầm trọng, nghiêng đầu dùng đôi môi lạnh lẽo hôn vành tai ấm áp của Tống Miên.
“Không có gì.” Hắn lắc lắc đầu giọng nói ôn nhu nói: “Nhưng Miên Miên, em phải biết rằng, anh nguyện ý đáp ứng cho em thời gian, không gian chỉ vì anh tin tưởng sự chờ đợi của anh sẽ có một kết quả tốt.”
“Ngàn lần đừng khiến anh phải thất vọng, bảo bối.”

Bình luận

Để lại bình luận