Chương 128

:

Triệu Mạc không biết nguyên nhân, vừa nhìn thấy cô vợ mềm mại mặt trắng nõn đỏ ửng, xinh đẹp đến mức làm cả người anh cứng lên, cúi đầu và vội hai mồm cơm.

Vào buổi tối, Ngô quả phụ ôm Tiểu Ái Uyển đã chơi mệt rã rời về phòng bà đi ngủ, Ngô Uyển Uyển không phản đối và đưa cho Ngô quả phụ bộ quần áo mà Tiểu Ái Uyển sẽ mặc vào ngày mai.

Triệu Mạc thấy vậy thì phấn chấn, điều này có nghĩa là quá rõ ràng.

Buổi tối tắm rửa xong xuôi, Triệu Mạc cởi sạch quần áo, nằm ở trên giường chờ Ngô Uyển Uyển đi vào.

Ngô Uyển Uyển mặc áo ngủ trở về phòng, bật đèn lên và thấy Triệu Mạc đang nằm dưới chăn, cô giật mình:

“Sao anh không bật đèn.”

“Em thích bật đèn à? Anh nhớ là em không thích mà.”

Triệu Mạc xốc chăn lên, thẳng người đi xuống giường.

Ngô Uyển Uyển nhìn thấy anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, và côn ŧᏂịŧ to lớn đang dựng đứng lên giữa hai chân anh, khi anh ta bước đi, túi tinh hoàn dưới côn ŧᏂịŧ lắc lư từ bên này sang bên kia.

“Sao anh không mặc quần áo?”

Ngô Uyển Uyển vội vàng quay mặt đi không thèm nhìn, mặt nóng bừng.

Triệu Mạc không để ý nhiều như vậy, ôm cô từ phía sau, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô:

“Uyển Uyển, em thơm quá.”

“Là mùi dầu gội đầu.”

Ngô Uyển Uyển đưa tay ra vuốt ve mái tóc muốn che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

“Rõ ràng là Uyển Uyển của anh rất thơm.”

Triệu Mạc xoay người cô lại, ngồi xổm xuống ôm lấy hai chân cô, nhấc bổng cô lên.

“A! Thả em xuống.”

Ngô Uyển Uyển bị cơ thể nóng bỏng của anh ôm lấy, cô có thể cảm nhận được hơi nóng của cơ thể anh qua lớp quần áo.

Triệu Mạc đỏ mắt, dưới háng cứng ngắc khó chịu, ngẩng đầu cắn một ngụm trên ngực cô:

“Uyển Uyển, mỗi ngày anh đều nhớ em, nhớ em cả người khó chịu.”

Cách lớp vài không thấy đau nhưng cảm thấy tê dại. Cả người cô tê rần, ghé vào trên vai anh.

Triệu Mạc một tay đỡ chân cô, một tay khác nâng mông cô, véo bờ mông còn cong hơn trước, Triệu Mạc nói:

“Uyển Uyển không thể đợi c̠ôи ŧɧịt̠ to của chồng làm em à?”

“Đừng nói những lời khó nghe.”

Triệu Mạc ném cô xuống giường đè lên, bộ ngực căng phồng nảy lên, thò ra khỏi cổ áo ngủ chữ V.

Triệu Mạc vươn tay móc hai vú của cô ra ngoài áo, cúi đầu cắn hai cái, lần trước hút ra sữa bây giờ vẫn còn.

“Trước kia không phải Uyển Uyển thích nghe chồng nói lời tán tỉnh à? Chỉ cần chồng nói lời thô tục, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ sẽ chảy nước, thật chặt và trơn tuột.”

Triệu Mạc cởi thắt lưng bên hông cô, mềm mượt áo ngủ tuột khỏi người cô. Để lộ ra làn da cơ thể hồng hào.

Nhìn cơ thể mịn màng của cô, yết hầu của Triệu Mạc lăn lộn, lúc đầu anh còn tưởng rằng ngực của cô quá lớn, áσ ɭóŧ không che được, nhưng anh không ngờ rằng cô không mặc áσ ɭóŧ, thậm chí cô ấy còn không mặc qυầи ɭóŧ.

Triệu Mạc lại nuốt nước miếng, lòng bàn tay thô to sờ trên đùi cô, côn ŧᏂịŧ dưới háng ngẩng lên run run, đã thật lâu anh không thấy Uyển Uyển nhiệt tình như vậy.

Cô cởi hết quần áo trong rõ là chờ anh làm!

“Uyển Uyển, em cũng muốn chồng làm em đúng không?”

“Hừ … anh đang nói bậy gì vậy? Vợ chồng già rồi.”

Ngô Uyển Uyển xoay người mới nhớ tắt đèn. Bị ánh mắt rực lửa của anh nhìn chằm chằm, cô vẫn như cũ cảm thấy ngại ngùng.

Ánh mắt như một con sói đói đang muốn đâm sâu vào bụng cô vẫn còn nóng rực giống như khi anh vừa có được cô vậy.

“Sao đã là vợ chồng già rồi? Anh còn chưa tới mức đó.”

Triệu Mạc hiểu lầm, vươn tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ dài của anh lắc lắc:

“Chồng em còn có thể làm cho em không xuống giường được.”

Bình luận

Để lại bình luận