Chương 128

Phượng Dạ Diễm đã khôi phục ý thức, giờ phút này trên người bị băng một nửa tựa vào đầu giường. Lãnh Nghiên ngồi ở bên mép giường, Phượng Dật Hành thì ngồi ở ghế salon cách đó không xa. Sự xuất hiện của nàng, làm cho bọn họ ngừng nói chuyện, Phượng Dạ Diễm có thâm ý nhìn xem Tô Mộ Thu, Lãnh Nghiên đứng lên đi qua, vẻ mặt ân cần hỏi,“Thu nhi, có cảm thấy ở đâu không thoải mái ko?”

Tô Mộ Thu lắc đầu.

“Thu nhi, tới đây.”

Phượng Dạ Diễm vỗ vỗ mép giường, ánh mắt nhu hòa, cười nhạt nhìn nàng.

Tô Mộ Thu mấp máy môi, giơ chân lên chậm rãi đi qua.

Phượng Dạ Diễm phỏng chừng đã không có gì đáng ngại, tuy sắc mặt có điểm tái nhợt nhưng tinh thần thoạt nhìn rõ ràng đã khá nhiều, ngược lại là Tô Mộ Thu vẻ mặt tái nhợt suy yếu, nếu đem hai người so sánh , nàng càng giống người bệnh hơn.

Phượng Dạ Diễm than nhẹ, đem Tô Mộ Thu kéo đến trên mép giường ngồi xuống, tay xoa nhẹ gương mặt của nàng,“Ngaon……. Đừng khóc…….. Anh đã không có việc gì .”

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, nàng mím môi không nói một câu, bộ dáng kia làm cho người ta thương tiếc.

Hắn thở dài, yêu thương đem nàng ôm vào trong lòng, hắn cúi đầu nhu hòa hôn đi nước mắt của nàng.

Như vậy ngọt ngào……. Như vậy ấm áp…….. Như vậy không coi ai ra gì……….

Lãnh Nghiên đứng ở bên cạnh Phượng Dạ Hoàng rõ ràng cảm nhận được từ trên người hắn tản ra lãnh khí, ánh mắt tại trên người Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm trên người lo lắng qua lại.

Phượng Dật Hành nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm vui vẻ.

Nội chiến…….. Hắn thật sự rất muốn nhìn hai thằng nhóc đấu với nhau………..

Lâu Quân Phạm mặt áo khoát trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phượng Dạ Hoàng, khó hiểu nhìn hắn một cái,“Hoàng, cậu bảo tôi lên đây làm gì?”

Phượng Dạ Hoàng ko trả lời hắn, trên mặt nhìn không ra cái gì tâm tình.

Một phòng không khí thất thường làm cho Lâu Quân Phạm nhịn không được âm thầm líu lưỡi.

Phượng Dạ Hoàng mặt không biểu tình đến gần bên giường, đem Tô Mộ Thu nhẹ nhàng kéo “Thu nhi, Diễm cần đi kiểm tra , em trước đi ăn một chút gì đi.”

“Còn chưa thoát khỏi nguy hiểm sao?” Tô Mộ Thu mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

“Đừng lo lắng, chỉ là đơn giản làm một ít kiểm tra mà thôi.”

Hắn đem nàng giao cho Lãnh Nghiên,“Mẹ, giúp con chiếu cố Thu nhi.”

“Ân.” Lãnh Nghiên gật đầu.

“Ba, thỉnh người cũng đi ra ngoài đi!”

Hắn lạnh lùng quét qua Phượng Dật Hành, hắn vẻ mặt chờ xem kịch vui bị chỉ tên nên sửng sốt một chút, lập tức cởi mở cười to,“Ha ha………. Không chậm trễ các người, ta đây đi trước.” Hắn đứng lên, trêu tức nhìn Phượng Dạ Hoàng xong liền bỏ đi.

Hộ sĩ không có…….Dụng cụ khám cũng không có…….. Bản ghi chép số liệu bệnh không có……….

Một câu, Lâu Quân Phạm không phải đi lên làm kiểm tra cho Phượng Dạ Diễm.

Hắn ngồi lên sô pha, hai tay miễn cưỡng gối lên sau đầu.

Thông minh như hắn, chỉ cần liếc là có thể đoán ra Phượng Dạ Hoàng kêu hắn là có ý đồ.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nhìn lẫn nhau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, người phía trước mắt trầm xuống, mau lẹ ra tay cho hắn một quyền lên người.

“Hí……” Phượng Dạ Diễm đau đến cắn chặt răng, giận dỗi trừng mắt Phượng Dạ Hoàng,“Thằng khốn! Anh muốn giết tôi ư?”

Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng khẽ hừ,“Muốn giết cậu cũng không chỉ cho cậu một quyền , đây là kết cục bốc đồng của cậu, cậu làm cho Thu nhi rơi nhiều nước mắt như vậy còn suýt nữa động thai, đánh cậu một quyền là tiện nghi cho cậu.”

Phượng Dạ Diễm thần sắc cứng đờ, không dám nói chuyện.

Hắn ích kỷ tùy hứng toàn bộ không có nghĩ tới chuyện nàng mang thai………

Phượng Dạ Hoàng tại mép giường ngồi xuống, liễm hạ đôi mắt than nhẹ,“Loại chuyện này lần sau không thể làm nữa.”

Vừa nghĩ tới Thu nhi động thai, lòng của hắn tựu phảng phất bị người ta nhéo, hắn không có biện pháp thừa nhận hậu quả này. Chuyện lần này không thể toàn bộ trách hắn, hắn cũng có trách nhiệm. Tại hắn dùng năm phát, hơn nữa cố ý không có bắn trúng chỗ hiểm của Lục Nhã, hắn cũng đã đoán được chuyện nàng ta làm kế tiếp, đơn giản chính là mượn việc trúng đạn đến bức Thu nhi nói ra cảm tình. Nếu như không phải hắn muốn thấy Thu nhi thống khổ như vậy, hắn sẽ không phối hợp làm ra loại sự tình này.

Lâu Quân Phạm lắc đầu cảm khái.

Tình yêu………. Từ xưa đến nay không có người nào có thể tránh được, cho dù là hai người cường thế như vậy……..

Phượng Dạ Diễm đã tại phòng bệnh ở bốn ngày , nếu còn ở đây nữa hắn sẽ muốn trực tiếp cho nổ bệnh viện. Lần trúng đạn này cũng không có bị thương chỗ hiểm, hơn nữa hắn so với người bình thường khôi phục nhanh hơn, kỳ thật chỉ cần nằm viện một ngày là không có trở ngại gì, nhưng mà Phượng Dạ Hoàng tựa hồ quyết tâm đem hắn cấm túc một tuần lễ, cũng không cho Tô Mộ Thu đến bệnh viện thăm hắn, mỹ danh là làm cho nàng ở nhà tĩnh tâm điều dưỡng.

Phượng Dạ Diễm nghĩ Phượng Dạ Hoàng đơn giản là lòng dạ hẹp hòi, nhìn hắn bức Thu nhi nói ra cảm tình mà không cam lòng. Hết lần này tới lần khác hắn phản kháng không được, tên Hoàng kia vô cùng hung ác đến hắn cũng kiêng kị ba phần. Tuy nói hắn chưởng quản Ám Diễm môn, nhưng Hoàng dù sao cũng là lão đại, nếu hắn dám tự ý hành động chỉ cần Hoàng ra lệnh một tiếng, đừng nói tại bệnh viện cấm túc một tuần lễ, hắn sẽ bị đưa vào Lôi Sát đường một tháng. Kỳ thật để cho hắn cố kị nhất chính là, đến lúc đó Thu nhi hội truy vấn lý do, mà Hoàng đem sự thật nói ra như vậy hắn thật vất vả mới làm cho Thu nhi đối với hắn dỡ xuống bức tường bao quanh trái tim coi như phá hủy.

Bình luận

Để lại bình luận