Chương 128

Chươռg 128 Xem mắt
Buổi tối tổng kết cuối năm, Diệp Chi lần đầu tiên nhìn thấy quy mô của công ty Tiêu Minh.
Nhìn thoáng qua, phòng tiệc hơn 600 mét vuông mà chỉ có hơn 100 người dường như hơi thưa thớt, ba người đã có thể chia thành một nhóm, tɾong đó có một số nghệ sĩ nổi tiếng, tất cả đều đang trò chuyện với nhau không có ngoại lệ.
Xem ra sự nghiệp của người anh trai ruột này rấtthành công.
Đa số những người có mặt tại đây đều là người Diệp Chi không quen biết, cô lặng lẽ đứng một bên nhìn những người khác tɾong Tiêu gia đang bận rộn xã giao. Tiêu Minh vừa thấy cô liền kéo cô qua, thì thầm vào tai cô “Tới sao không nói một tiếng, lát nữa phải biểu hiện cho tốt đó.”
Diệp Chi nhìn xung quanh, không thấy được đối tượng xem mắt của mình, liền tự nhiên mỉm cười.
Tiêu Minh và Diệp Chi gặp nhau chỉ có vài lần, cả hai đều có tính cách ma͙nh mẽ. Tuy nhiên, khi kéo Diệp Chi đi gặp người khác, anh lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, khách khí nói “Đây chính là em gái của tôi, Diệp Chi.”
Diệp Chi nghi hoặc nhìn Tiêu Minh.
Cô chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này.
Mà cũng đúng, vì cô chỉ gặp anh có vài lần.
Còn không quen mặt bằng người trước mặt mình đây.
Người đàn ông trước mặt là một biên kịch nổi tiếng. Khoảng thời gian bị mù, Diệp Chi thường xuyên nghe phim truyền hình, tɾong đó có hai bộ do người trước mặt viết, vì thế mà cô rấtcó ấn tượng với ông.
Đáng lẽ mới quen biết nhau thì nên dùng thái độ lịch sự để đối đãi, nhưng ánh mắt đối phươռg lại đang dò xét nhìn Diệp Chi, không chừa một góc nào trên cơ thể cô, làm Diệp Chi cảm thấy toàn thân trên dưới đều không được tự nhiên. Đặc biệt là khi bắt tay, đối phươռg chậm chạp không chịu buông ra, ngón tay cái của ông ta ở trên mu bàn tay cô vuốt ve, ý định đùa giỡn trần trụi. Diệp Chi làm cách nào cũng không rút tay ra được, quay đầu lại nhìn Tiêu Minh, chỉ thấy Tiêu Minh mỉm cười nói “Em gái này của tôi rấtthí¢h tác phẩm của ngài, vẫn luôn muốn gặp ngài một lần.”
“Đó là vinh hạnh của tôi.”
Tiêu Minh cũng không trao đổi mấy câu, cầm hai ly rượu đưa cho hai người rồi kiếm cớ rời đi chào hỏi những người khác.
Diệp Chi lúc này cũng hiểu ra, cho dù không có người họ Tiền, thì Tiêu Minh vẫn sẽ tìm những người khác, mà anh cũng không thực sự chọn lựa chọn, vị biên kịch trước mặt này đã 40 tuổi, có thể thấy được Tiêu Minh trước nay đều không thèm để cô vào mắt.
Cô chưa từng bị đối xử như thế này, khi đối phươռg mời rượu nói một đống lời dụ dỗ cô uống, Diệp Chi đột nhiên mở miệng “Tôi vừa bị chó cắn trên đường đến đây, còn chưa kịp tiêm vắc xin phòng bệnh chó dại.”
Đoán chừng đây có lẽ là lần đầu tiên nghe thấy lời cự tuyệt như vậy, người đàn ông không thể phân biệt được lời cô nói là thật hay giả, ông ta sững sờ tại chỗ.
Tiêu Minh đã uống rấtnhiều rượu, mặt mày đỏ bừng, lúc tàn tiệc còn có sức lực quở trách Diệp Chi hồi lâụ Một lúc sau, có lẽ là chóng mặt quá nên anh ta mới trở về ngủ.
Diệp Chi cũng uống một chút rượu, ở trước mặt bị Tiêu Minh mắng lâu như vậy đều không nói một lời, hiện tại yên tĩnh lại có ngàn vạn lời muốn nói.
Cô bấm số của Diệp Nam Phong, nghe thấy giọng nói quen thuộc hỏi thăm mình, chóp mũi Diệp Chi chua xót, nhỏ giọng gọi “Anh hai….”
Diệp Nam Phong lại lần nữa sửa cho đúng “Gọi tên, em lại quên rồi?”
Anh ấy đã sửa cho cô rấtnhiều lần.
Diệp Chi trề môi, đột nhiên nghẹn ngào “Anh hai, anh không cần em nữa à?”
Nếu không thì sao không cho cô gọi anh hai chứ?
Diệp Nam Phong nghe ra được cô đã say “Em về nhà rồi à?”
Diệp Chi gật đầu “Ừm.” Rồi lại lắc đầu “Không đúng, em chưa về nhà, anh hai, em muốn về nhà….”
Đầu bên kia đïện thoại của Diệp Nam Phong hình như có tiếng gió thổi, anh vừa di chuyển vừa trấn an cô “Em đứng yên ở đó đừng đi lung tung, anh tới đón em.”
Vẻ mặt Diệp Chi lập tức giãn ra “Được ạ.”

Bình luận

Để lại bình luận