Chương 129

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 129

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Căn phòng chỉ có một chiếc giường lớn, không có gì phải dè dặt, hai người ngủ trên chiếc giường, chuyện gì cũng không làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh Hoài lái xe đưa Tống Miên và bạn học của cô về trường, cuộc sống của Tống Miên lại tiếp tục quay trở lại bình thường.
Chỉ có điều dạo này, dưới tầng khu chung cư cô ở đột nhiên có thêm một chiếc xe Porsche màu đen, đa phần đỗ ở dưới tầng vào lúc ban đêm, sáng sớm lại không thấy đâu nữa, với mức độ tổng thể của khu chung cư lại không có ăn khớp với nhau.
Tống Miên tuy có hoài nghi, nhưng xe của Lục Thanh Hoài là xe Audi, cô vẫn chưa từng nhìn thấy chủ xe, vậy nên về sau cũng không quan tâm thêm nữa.
Tối hôm nay Tống Miên tan học sớm, cô tắm rửa xong bèn nằm ở ghế sô pha làm một vài công việc riêng về phiên dịch tìm thấy được ở trên mạng.
Vào lúc gần 10 giờ, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, có lẽ đã lâu không thấy cuộc gọi của Lục Thanh Hoài nên cô có hơi chần chừ nhưng vẫn nhấc máy.
Không ngờ người nói chuyện với cô lại không phải là Lục Thanh Hoài, mà là nhân viên quán Karaoke, đối phương nói với cô rằng Lục Thanh Hoài uống say ở phòng riêng, mong cô có thể đến đưa người về.
Còn chưa đợi Tống Miên đồng ý, đối phương đã cúp luôn điện thoại.
Tống Miên ngây người ra một lúc, gọi điện cho Tô Thừa nhưng không có người nghe máy.
Cô đành phải thay quần áo, cầm chìa khoá đi ra ngoài, đèn cảm ứng ở hành lang theo tiếng động mà sáng lên.
Tống Miên ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng rực, cái đèn này đã được sửa lại vào hôm sau kể từ khi Lục Thanh Hoài đến tìm cô, hơn nữa toàn bộ đèn tầng cùng với đèn đường ở dưới khu chung cư đều sáng hơn so với trước kia.
Lúc đến nơi, Tống Miên được nhân viên dẫn đến phòng riêng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có một mình Lục Thanh Hoài đang nằm ở trên ghế sô pha, mu bàn tay che đi ánh sáng, nhưng sau trận hỗn chiến ở trong phòng riêng, mùi thuốc lá, rượu chè hoà vào nhau cực kỳ khó ngửi.
Nhân viên lặng lẽ đóng cửa rời đi, Tống Miên khoanh tay đừng ở bên cạnh nhìn Lục Thanh Hoài một lúc. Hắn nhíu mày, đôi má hơi ửng đỏ, tuỳ tiện kéo cà vạt trông có vẻ nóng nực lại vô cùng khó chịu.
Tống Miên cúi người xuống mò tìm điện thoại từ trong túi quần hắn.
Cả người Lục Thanh Hoài run lên, hiện tại không thấy rõ cho lắm, nhưng hắn đã có phản ứng từ trước.
Hắn giữ lấy cổ tay cô theo phản xạ, muốn kéo cô vào lòng.
Nhưng Tống Miên lại nhanh nhẹn hơn, cô ngay lập tức giãy ra khỏi tay hắn rồi lấy điện thoại của hắn ra, bình tĩnh mở khoá sau đó gọi điện cho Tô Thừa.
Một giây sau điện thoại được kết nối, giọng nói của Tô Thừa truyền đến cực kỳ rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh: “Giám đốc Lục?”
Hàng mi vừa dày lại vừa dài của Lục Thanh Hoài khẽ run run.
Quả nhiên là cố tình.
Tống Miên trực tiếp cúp máy, vứt điện thoại của hắn ở ngay bên cạnh hắn, không hề có cảm xúc mà nói ra: “Lục Thanh Hoài, đừng giả vờ nữa, em biết anh không có say, rề rà như vậy chẳng có nghĩa gì đâu.”
Lục Thanh Hoài không động đậy, chỉ “hừ” một cách khó chịu.
Tống Miên không nói gì thêm nữa, bèn quay người rời đi.
Cô vừa bước đến cửa, bàn tay đè lên tay nắm đang muốn ấn xuống, thì người ở trên ghế sô pha đột nhiên lao tới giữ lấy cánh tay cô vòng ra sau lưng rồi đè cô lên cánh cửa. Ánh đèn ở cạnh tay cũng bị ấn “tạch” một tiếng rồi tắt đi, cả căn phòng rơi vào trong bóng tối.
Bả vai Tống Miên đập vào cánh cửa, cô đau đớn kêu “Shhh” lên một tiếng, cả người bị đè chặt lên cánh cửa không thể động đậy được.
Trong lúc ánh đèn loé tắt, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lục Thanh Hoài bóp lấy cằm quay nghiêng mặt cô lại từ phía sau, đôi môi nóng bỏng mang theo mùi rượu bèn áp sát lại gần.
Cánh môi có hơi lạnh bị hắn ngậm lấy, động tác của hắn hung hăng ôm lấy mặt cô rồi hôn lên môi cô.
Nỗi nhớ ùa đến, đầu lưỡi mềm mại của Lục Thanh Hoài đẩy mở hàm răng cô, tiến vào khuấy đảo lưỡi cô quấn lấy liên tục.
Tống Miên giãy giụa nhưng vẫn bị hắn gắng sức giữ lấy cổ tay ấn lại ở sau lưng mình, hơn nữa hắn càng dùng hông đẩy một cách quá đáng vào phần mông căng tròn được bao bọc bởi quần bò bó sát của cô, dùng sức cọ qua cọ lại ép về phía trước.
Tống Miên kêu rên một tiếng, Lục Thanh Hoài quấn lấy đầu lưỡi cô, vừa mút vừa cắn trong khoang miệng ướt át, khuấy đảo từng vòng, hôn cô tới mức đầu lưỡi tê dại, trong miệng dần dần bị ám mùi rượu từ trong miệng hắn, đầu óc mụ mị có hơi khó thở, cơ thể cũng dần mềm oặt đi.
Lục Thanh Hoài lại tiếp tục liếm cánh môi cô, sau khi hôn hai cái ở khoé miệng mới đột ngột rời khỏi môi cô.
Hắn úp mặt lên vai cô, hơi thở đã gấp gáp không thể tưởng tượng nổi.
Ánh sáng mờ nhạt âm u trên hành lang ở phía ngoài căn phòng chiếu xuyên qua mặt kính hình bầu dục ở ngay giữa cánh cửa mà đi vào.
Tống Miên nghiêng đầu thở gấp hai lần, đôi má đã đỏ ửng đến toát cả mồ hôi.
Tay còn lại của cô chống lên cánh cửa hơi trượt xuống: “Lục Thanh Hoài, anh…”
“Bé cưng, đừng đi, anh nhớ em lắm, thật sự nhớ em, nhớ tới mức sắp phát điên lên rồi.”
Giọng nói khàn khàn lại có hơi tủi thân của Lục Thanh Hoài truyền đến bên tai cô, nghe trông có vẻ như đang thủ thỉ lại trông như đang làm nũng.
Tống Miên khẽ mím đôi môi hơi đau, đôi mắt nhìn xuống không nói năng gì.
“Bé cưng, đã sắp được một tháng rồi, em lúc nào mới về nhà với anh vậy?”
Tống Miên không nói chuyện, giọng của Lục Thanh Hoài lại càng tủi thân hơn, giống như con chó đi lạc, liên tục cọ đầu vào vào cổ cô, buồn bã tủi hờn mà truy hỏi.
“Em vẫn chưa nghĩ xong.” Tống Miên thành thật đáp lại.
Cô cảm thấy tình trạng hiện tại của bản thân rất tốt, cô càng sống một mình càng cảm thấy cuộc sống trước kia mà bản thân bị trói buộc như dây tơ hồng bám vào đã trở nên bất thường bệnh hoạn, nhưng Lục Thanh Hoài…
Điều mà hắn muốn từ đầu đến cuối là một câu trả lời rõ ràng, cô cảm giác hắn bằng lòng cho cô thời gian nửa tháng đã là giới hạn của hắn, ai biết được hắn đã một tháng không có chủ động xuất hiện trước mặt cô.
Hắn tràn đầy hi vọng, kiên nhẫn chờ đợi lâu như vậy, lần hiểu lầm nửa tháng trước đó hắn đã nổi giận mà đến cùng cũng không có làm gì được với cô…
Nếu như cô dám cho hắn một câu trả lời từ chối, Tống Miên đã có thể hình dung được bản thân sẽ bị hắn đối xử như thế nào.
Quả nhiên, Lục Thanh Hoài đã bắt đầu bực bội.
Hắn trầm mặc một lúc, lại ra sức bóp lấy cằm chặn lấy đôi môi cô lần nữa, cùng lúc đó bàn tay còn lại thò vào trong quần áo của cô mà không hề có bất kỳ cản trở, thô bạo bóp lấy bầu ngực mềm trắng mịn của cô.
Tống Miên khẽ kêu lên, bộ ngực bị hắn bóp đến phát đau, cô ra sức đẩy cánh tay hắn về phía sau, rụt đầu lại, sợ hãi nói: “Lục Thanh Hoài, anh… anh muốn cưỡng ép em sao?”
Động tác Lục Thanh Hoài trong chốc lát cứng đờ.
Tống Miên tưởng rằng hắn muốn bỏ cuộc, đang chuẩn bị chỉnh lại quần áo bị làm cho lộn xộn, ai ngờ giây tiếp theo phần thịt mềm ở gáy lại bị hắn cắn trả một cái, hắn chơi xấu cô một cách thẳng thừng:
“Anh không có, anh say rồi, cho dù thế nào thì anh mặc kệ, người đã say dù có làm cái gì cũng không tính.”
Tống Miên sắp sửa tức đến phát điên, sao hắn lại trẻ trâu như con nít vậy.
Cô tức tối dùng sức giẫm lên chân hắn, hắn cũng không có trốn, ngay cả khi bị cô giẫm lên hắn cũng muốn được hời từ cô.
Áo khoác của Tống Miên bị kéo xuống, bên trong là một chiếc áo len giữ nhiệt, Lục Thanh Hoài hôn lên làn da mịn màng bên cổ của cô, vừa chui tay vào trong áo len cô cởi móc khoá áo lót, vừa đưa tay đến nơi khe đùi của cô, cách một lớp quần bò ra sức dùng ngón tay ấn hai cái vào vùng kín của cô, cảm thấy được sự run rẩy siết chặt của cơ thể bèn bắt đầu cởi chiếc cúc của quần bò ra.
“Lục Thanh Hoài, anh đừng mượn rượu làm càn với em, anh vốn dĩ không có uống say…”
Tống Miên cố gắng đẩy tay hắn ra nhưng không có cách nào lay chuyển được hắn, trái lại xuôi theo cánh tay của hắn chạm vào gân xanh bắp thịt đang siết căng trên cánh tay đó.
Nơi ấy vừa cứng lại vừa nóng, hết sức vạm vỡ, áp chế lấy cô một cách vững vàng.
“Ai nói anh không uống say?” Lục Thanh Hoài đang cắn tai cô, giọng nói trầm thấp đi vào tai đến tê dại giống như có luồng điện đi qua.
Hắn nũng nịu mà phàn nàn với cô: “Bé cưng ơi, anh bị đám ngu kia rót cho tới nỗi đi không nổi nữa rồi.”
Tống Miên vừa bị hắn làm cho phân tâm, thì tay hắn đã nhân cơ hội mà chui vào trong quần lót của cô, cọ sát moi móc khe huyệt có hơi ẩm ướt của cô.
Tống Miên không kìm nén được mà thở gấp, đầu ngón tay lành lạnh của Lục Thanh Hoài cọ quanh hạt châu mẫn cảm mềm mại của cô, mau chóng cọ quệt nơi đó tới mức căng nóng sung huyết.
Tống Miên trông có vẻ bối rối, bất giác kẹp chặt chân lại, nhỏ giọng thút thít, trái lại ngón tay của Lục Thanh Hoài chen vào càng sâu hơn.
Ngón giữa của hắn đi đến cửa huyệt ướt át của cô, sau khi cọ lên cọ xuống hai lần bèn cắm vào trong, nhưng chiếc nhẫn trơn màu trắng lạnh lẽo ở ngón giữa của hắn cũng không vào được bên trong tiểu huyệt của cô.
Chiếc nhẫn này hắn chưa bao giờ tháo ra, còn chiếc nhẫn của Tống Miên thì được hắn cẩn thận cất giữ.

Bình luận

Để lại bình luận