Chương 129

:
Tính từ thời điểm Giang Ngộ đi công tác đến hiện tại, đã hơn một tháng nay hai người không có làʍ t̠ìиɦ, bây giờ lại bị Giang Ngộ trêu chọc như vậy, cơ thể của Lục Chi trở nên mẫn cảm, không ngừng run rẩy.
Bàn tay của Giang Ngộ đặt lên cặρ √υ” của cô xoa nắn, anh kêu cô mở vòi hoa sen, sau đó phun lên cơ thể của hai người bọn họ.
Lục Chi mở vòi hoa sen ra, bàn tay của Giang Ngộ vẫn đang xoa bóp cặρ √υ” của cô, ấn vào phần giữa, sau đó nhéo vào núʍ ѵú của cô mấy cái, hỏi. “Em có nhớ anh không?”
Vừa nghe anh nói như vậy, Lục Chi chậm rãi gật đầu, cô dùng vòi hoa sen phun lên người của anh. Giang Ngộ bóp sữa tắm ra tay, sau đó liền xoa lên người Lục Chi.
Lục Chi bị anh đυ.ng chạm như vậy, cả người run lên liên tục. Lục Chi đặt vòi hoa sen sang một bên, sau đó cũng thoa sữa tắm lên người Giang Ngộ. Vì cả hai đang đứng để tắm rửa, nên chỉ một lát sau, trên người của cả hai đã dính đầy bọt xà phòng.
Sau khi Giang Ngộ xối sạch bọt xà phòng trên người của cả hai xong, lòng bàn tay của anh liền ấn lên tiểu huyệt của Lục Chi, sau đó tách hai cánh môi âʍ ɦộ ra, nói. “Để anh rửa sạch chỗ này giúp em nha.”
Hiện tại, chỉ cần nhìn thấy anh là Lục Chi lại nghĩ đến lần trước hai người đã gọi video cho nhau, bao gồm cả hình ảnh thủ da^ʍ kia nữa, thật sự rất xấu hổ. Giang Ngộ ngồi xổm xuống nhìn tiểu huyệt của cô, sau đó vừa xoa nắn vừa quay ra hỏi cô. “Làm như vậy có thoải mái không em?”
Lục Chi gật đầu nói thoải mái, vừa nghe xong, tay của Giàn Ngộ liền ấn lên âm đế của cô, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, anh còn cố ý hỏi cô. “Là anh làm cho em thoải mái hay em tự xoa đến thoải mái, hửm?”
Vừa nghe anh nói như vậy, Lục Chi liền nhớ lại hình ảnh trong cuộc gọi video lần trước của cả hai, anh hỏi như vậy nhất định là có ý tứ, Lục Chi sốt ruột gọi. “Giang Ngộ…”
Trong tư thế ngồi xổm, ngón tay Giang Ngộ trực tiếp cắm vào trong tiểu huyệt của cô, sau đó thọc vào rút ra liên tục. Giang Ngộ cố ý trêu chọc cô, cắm vào một lúc liền đứng lên, anh cũng đang cố gắng chịu đựng, dù sao đi chăng nữa thì hơn một tháng nay hai người cũng không hề gặp mặt.
Giang Ngộ đẩy cô đến trước gương, để Lục Chi quay lưng về phía của mình, hai tay chống lên mặt gương.
Giang Ngộ đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ, cọ xát lên mông của Lục Chi, sau một thời gian xoa nắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt của Lục Chi, anh tách hai cánh môi âm
hộ của cô ra, sau đó trực tiếp cắm vào bên trong, anh đã chịu đựng rất lâu, nên chưa kịp làm quá nhiều màn dạo đầu đã nhét dươиɠ ѵậŧ vào, dươиɠ ѵậŧ của anh cũng đã cương cứng không nhịn nổi.
Lục Chi cũng rất nhớ anh, lúc này lại đang bị anh đυ. đến thoải mái.
Lục Chi nghe mấy đồng nghiệp nói rằng, sau khi kết hôn được một khoảng thời gian đủ lâu, đặc biệt là sau khi sinh em bé, ham muốn tìиɧ ɖu͙© sẽ không còn quá cao nữa, chính là kiểu thú tính không nhấc lên nổi, trong mắt đều là hình ảnh của em bé, cũng không sinh hoạt giường chiếu cùng với ông xã nhiều giống như trước kia nữa.
Nhưng Lục Chi thì ngược lại, cô cảm thấy mình vẫn còn ham muốn, vẫn rất thèm thuồng cơ thể của Giang Ngộ, hai người bọn họ đã kết hôn được hai năm, sinh em bé cũng sinh luôn rồi, nhưng ở thời điểm hiện tại, chỉ cần nhìn thấy dáng người của Giang Ngộ là cô lại thích đến mức không nhịn được, muốn anh mọi lúc mọi nơi, muốn bị anh đυ. thoải mái đến chết.
Bây giờ lại bị dươиɠ ѵậŧ của anh căng đầy, loại cảm giác này thật sự rất thoải mái. Lục Chi nhìn vào trong gương thấy nước và sữa của hai người hoà vào nhau, Giang Ngộ đứng sau lưng để cắm vào tiểu huyệt của cô, anh duỗi thẳng lưng thọc vào rút ra liên tục.
Giang Ngộ cũng đang nhìn hình ảnh của hai người phản chiếu trong gương, vừa nhìn thấy hình ảnh này, anh đã tách hai chân của cô ra, sau đó nhấc một chân của cô lên, để có thể nhìn rõ hình ảnh dươиɠ ѵậŧ của mình đang ra vào trong cơ thể của cô.
Trước kia, Lục Chi đã cạo sạch âm mao một lần, bây giờ nó đang mọc trở lại, nhưng thưa thớt hơn nhiều so với ban đầu. Cô nhìn dươиɠ ѵậŧ của Giang Ngộ đang ra vào dưới lớp lôиɠ ʍυ kia của cô, thịt non bên trong của cô cắn chặt dươиɠ ѵậŧ của Giang Ngộ, không hề muốn buông ra một chút nào.
Giang Ngộ đỡ lấy đùi của Lục Chi, dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra liên tục trong tiểu huyệt của cô, Lục Chị bị làm đến thoải mái, nhưng cô không dám kêu quá to, con gái vẫn còn ở bên ngoài, nếu đánh thức đứa nhỏ thì cũng không ổn lắm.
Giang Ngộ cắn vào lỗ tai của Lục Chi, lưu lại một vài vết dâu tây trên vai của cô, anh hôn rất sâu, dường như đang muốn nuốt chửng cô vào bên trong vậy.
Lục Chi cũng quay đầu đáp trả lại nụ hôn môi của anh, miệng của cô kề sát môi của anh, nhắm mắt lại hôn đối phương, đầu lưỡi của cả hai quấn chặt lấy nhau, ăn nước miếng của đối phương.
Giang Ngộ đứng ở phía sau càng ngày càng dùng nhiều sức hơn, anh giữ chặt lấy cặp mông của Lục Chi, đi đi đi lại trong phòng tắm.
Trước kia, thời điểm dùng tư thế vừa đi vừa đυ. này ở bên ngoài, Lục Chi không thể nhìn thấy rõ hình ảnh của hai người, nhưng hiện tại cả hai đang đứng trong phòng tắm, cô bị Giang Ngộ ôm chặt, vừa đi vừa làm, cô có thể nhìn thấy rõ hình ảnh này phản chiếu qua chiếc gương trong phòng tắm, cô đang bị Giang Ngộ đưa đẩy qua lại, tư thế này của hai người vừa sắc tình lại vừa dâʍ đãиɠ.
Lục Chi bị anh đè lên bồn rửa mặt, hai tay chống lên mép bồn, cô có cảm giác mình đã không còn một chút sức lực nào, đúng lúc này Giang Ngộ lại lấy bαo ©αo sυ ra, l*иg vào dươиɠ ѵậŧ sau đó cắm vào bên trong.
Lúc trước, thời điểm mới cưới hai người không bao giờ dùng đến bαo ©αo sυ, nhưng giờ thì ngược lại, bao nhiêu hộp cũng không đủ.
Giang Ngộ đã đói bụng một tháng nay, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn, giải quyết xong một lần nhưng vẫn chưa dập tắt được ngọn lửa nóng rực trong người của anh. Anh lại đeo một cái bαo ©αo sυ khác vào, sau đó đậy cái nắp bồn cầu để mình ngồi lên trên đó, anh đỡ lấy phần hông của Lục Chi, phân phó cho cô. “Em ngồi xuống đi.”
Thấy vậy, Lục Chi nâng mông của mình lên, sau đó hướng về phía dươиɠ ѵậŧ của Giang Ngộ, cuối cùng lại trực tiếp ngồi xuống.
Nếu thời gian kết hôn chưa đủ lâu thì hai người làm sao có thể ăn ý được như vậy, lúc nãy tiểu huyệt của cô đã bị đυ. đến mức rộng mở, hiện tại chỉ cần trực tiếp ngồi xuống là được. Cô cứ ngồi thẳng xuống như vậy, sau đó nâng lên ngồi xuống liên tục.
Lục Chi để dươиɠ ѵậŧ cắm vào bên trong tiểu huyệt của mình, Giang Ngộ giữ chặt eo của cô, để mặc cô dùng tư thế nữ trên nam dưới, mỗi lần Lục Chi ngồi xuống lại phát ra âm thanh va chạm bạch bạch bạch, đâm sâu vào bên trong.
Cô bắt đầu có cảm giác hai chân của mình không còn một chút sức lực nào nữa, ban đầu thì vẫn ổn, nhưng được một lát đã mệt mỏi không chống đỡ nổi nữa, cô trực tiếp ngồi liệt trên đùi của Giang Ngộ, không nhúc nhích nổi nữa, cô đành phải kêu Giang Ngộ tự mình làm. Giang Ngộ lại đè mông của cô xuống, sau đó đỡ lấy hông của cô, giúp cô đưa đẩy lên xuống.
Lục Chi lại lêи đỉиɦ thêm một lần nữa, không lâu sau Giang Ngộ cũng bắn tinh. Lục Chi muốn ngừng lại, chuyện này cũng quá đáng sợ đi, cô có cảm giác chân của mình đã mềm nhũn.
Nhưng Giang Ngộ vẫn chưa muốn dừng lại, anh để Lục Chi ngồi yên một chỗ, rồi tự mình làm.
Lục Chi cảm thấy mình không còn một chút sức lực nào cả.
Cô nghĩ lại câu chuyện của mấy ngày trước, thời điểm cô vừa đến chỗ làm, đồng nghiệp có hỏi cô, hiện tại Lục Chi đã tiếp xúc nhiều hơn với các đồng nghiệp ở xung quanh, không còn sự xấu hổ như lúc ban đầu nữa, hồi đó mọi người đều né tránh không muốn nói chuyện với cô, chủ yếu là do sau khi làm việc chung được một thời gian, bọn họ phát hiện tính cách của Lục Chi thật sự rất tốt, là người có năng lực làm việc, hơn nữa cũng không mách lẻo, nên bọn họ cũng hay quên mất chuyện cô là bà xã của cán bộ cấp cao.
Nhưng mấy đồng nghiệp nữ thích bát quái vẫn rất tò mò về cuộc sống hôn nhân của cô.
Lần trước, Lục Chi có nói ông xã nhà mình đi công tác, đến bây giờ vẫn chưa về, đã đi được hơn một tháng rồi, lúc đó mấy đồng nghiệp nữ đã tò mò hỏi cô: “Ông xã của cô đi công tác lâu như vậy mà cô không lo lắng gì sao? Lỡ như anh ấy vụиɠ ŧяộʍ ở bên ngoài thì sao đây? Dù sao đi chăng nữa thì với chức vị kia ông xã nhà cô, rất nhiều người cũng tìm ông xã nhà cô nhờ vả, thậm chí còn dùng cả mỹ nhân kế, tôi chỉ sợ không biết ông xã nhà cô đi công tác nhiều như vậy có bị oanh oanh yến yến mê hoặc hay không thì tôi cũng không dám chắc.”
Lúc trước, Lục Chi còn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng hiện tại nhìn Giang Ngộ ăn không đủ no như vậy, cô cảm thấy mình đúng là lo lắng dư thừa, Giang Ngộ mà ăn no ở bên ngoài rồi thì trở về đâu có làm vậy.
Nhìn dáng vẻ này của anh là biết anh ăn không no, thậm chí bị bỏ đói rất lâu rồi.

Một ngày nọ, vừa sớm tinh mơ, bạn nhỏ Giang Chi Chi đột nhiên gọi mẹ.
Vào buổi sáng một ngày nọ, Lục Chi thức dậy, đang bận làm nũng với Giang Ngộ thì đột nhiên cô nghe được thấy tiếng của một đứa trẻ gọi ma, cô còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
Kết quả vừa đi ra ngoài, cô nhìn thấy bạn nhỏ Giang Chi Chi đã thức dậy, bạn nhỏ nắm lấy chân của cô, gọi mama.
Ngay lúc đó, Lục Chi đã rưng rưng nước mình, vừa nhìn thấy con gái nhỏ gọi mình là mẹ, cô thật sự kích động đến mức bật khóc.
Giang Ngộ vừa nghe được cũng rất vui mừng, anh đi đến bế bạn nhỏ Giang Chi Chi lên. “Giang Chi Chi, gọi ba ba đi con.”
Nói cách khác, người nào có sữa người đó chính là mẹ, bạn nhỏ Giang Chi Chi cũng rất bướng bỉnh, vẫn luôn phát âm mamamamama.

Bình luận

Để lại bình luận